TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 121

Tôi ngồi sau anh cũng nhoài người xuống bắt tay Na nhưng không kịp.

Nhưng tôi cảm thấy rõ ràng bàn tay Na vuốt nhẹ dọc cánh tay tôi, một bàn
tay mềm mại, ấm áp. Và cảm giác đó còn lại mãi đến tận bây giờ.

Hai năm sau tôi có dịp qua bến phà sông Đuống cùng với một anh

bạn. Lúc ấy đã gần trưa, một dòng xe cộ và một dòng người bất động chờ
đợi xuống phà. Trời nắng to và oi bức. Không gian như muốn vỡ ra vì ngột
ngạt. Tôi đứng trong rừng người ngủ gật, sụp chiếc nón lá tả tơi trên đầu,
cúi mặt dưới nắng. Lúc đó, có một cái gì rất nghẹn ngào chợt dâng lên
trong lòng tôi mà tôi không thể lý giải được. Phải chăng vì một làn gió
mang hơi nước ẩm ướt từ mặt sông thổi lên làm tôi chợt nhớ tới một lần
qua sông Đuống năm nào. Cái lần sang sông ấy đã mở ra một kỷ niệm dịu
dàng mà khó quên, thỉnh thoảng cứ nhói vào lòng tôi trong suốt hai năm
nay, khi mà tôi đã trở thành con người tất bật ngược xuôi với hai chiếc sọt
và chiếc xe đạp thồ, cái loại người mà bạn hàng gọi là "buôn chuyến ngắn".

Tôi đã chờ đợi chú họ ở xưởng phim. Và một lần ông có cho gọi tôi

tới nhưng để dự liên hoan mừng ông vừa được cất nhắc lên hàng đạo diễn.
Hôm đó ông có những điệu bộ khiến cho loại đàn bà hời hợt phải say mê
nhưng những người biết nghĩ phải ngoảnh mặt đi. Khi bắt gặp đôi mắt tôi
nhìn ông chăm chú, ông đến gần xoa mái tóc tôi âu yếm:

- Cháu không được nóng ruột. Đến như chú đây cũng phải cả đời mới

có ngày hôm nay, nữalà cháu..

Tôi cúi mặt đáp khẽ:

- Thưa chú, vâng.

- Nghệ thuật không có tuổi già, phải không cháu?

- Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.