TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 122

- Bắt đầu bằng cái tuổi năm mươi như chú, chú nghĩ vẫn không muộn.

Cháu thấy có đúng không?

- Thưa chú, vâng.

Ông chú cười.

- Này, dù sao tương lai cũng thuộc về các cháu.

Tôi cũng nghĩ rằng tương lai sẽ thuộc về tôi. Và tôi vẫn tìm cách sống

để chờ tương lai. Tôi đi nhiều, chai sạn và mệt mỏi. Tôi không ngờ con
người có thể hóa thân nhiều đến như thế. Ấy nhưng, thỉnh thoảng một cái gì
đó vẫn cứ nhói lên trong lòng tôi khiến tôi nghẹn ngào và muốn hét lên thật
to. Giống như những đêm đông chợtgiật mình tỉnh giấc, nghe gió gào thê
thiết ngoài khe cửa mà chợt nhớ rằng đây không phải lànhà mình.

Bàn tay vỗ mạnh vào vai, tiếng anh bạn tôi hỏi:

- Cậu làm sao thế, ngủ à?

- Không.

Tôi quay sang nhìn anh bạn, khuôn mặt cau có vì nắng, nhễ nhại vì mồ

hôi.

- Thật là cực hình! - Anh bạn bảo.

- Hay là ta chạy ra quán ngồi một lát.

Đúng lúc ấy dưới bến sông con phà hụ lên một tiếng. Tôi nhìn thấy hai

cô nhân viên đeo băng kiểm soát mở rộng cổng ra bèn vội dắt xe chen lên.
Lúc tôi chìa vé cho một cô nhân viên thì cô ta nắm chặt cánh tay tôi giận
dữ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.