TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 126

người bằng xương bằng thịt lù lù đứng trước mặt y, kèm theo một đống
những bức vẽ. Có trời biết thằng nhóc sẽ vẽ vời những gì, mà y được cái
quái gì khi chứa chấp cái thằng cha vơ chú váo ấy?

Cậu thanh niên có vẻ là người nhạy cảm, cậu ngước nhìn Khao rụt rè

nói:

- Anh ạ, vì thời gian rất gấp, ban giám khảo lại yêu cầu mỗi tác giả

phải có mấy bức tranh thành phố. Em muốn nhờ anh chị cho em ở nhờ ít
ngày. Em chỉ gửi tranh và ngủ nhờ thôi, còn ăn uống em tự lo.

- Ấy chết - Hạnh kêu lên. - Ăn ở có đáng là bao. Em đi ăn ngoài vừa

tốn kém vừa không đủ chất đâu. Em cứ yên tâm mà vẽ. Việc ăn uống đã có
anh chị lo.

- Kìa Hạnh! Sao em cứ láu táu thế! - Khao gằn giọng nói như quát,

lồng ngực thắt lại vì tức giận. Từ lâu nay y rất khó chịu cái thói lau chau
của vợ, mà y rủa thầm là "đồ nhà quê". Nhưng thấy Tuấn nhìn chằm chằm,
y vội dịu giọng lại.

- Em đừng can thiệp vào tự do của cậu ấy. Tôi biết, khi người nghệ sĩ

mất tự do sẽ sáng tác rất tồi. Nào, ta lên nhà, nhưng chắc các vị không bắt
một người chân cẳng như tôi phải khiêng vác chứ?

Khao nói với giọng chua chát và tập tễnh đi lên trước. Quả thật y có

chân trái bị liệt, teo tóp như một ống sậy. Y vẹo người bám vào tay vịn và
khập khiễng leo rất nhanh lên cầu thang.

Nhà Khao ở trên tầng hai của một số nhà rất nhiều hộ. Khi lên nhà

phải vượt qua một khoảng sân chật chội lúc nào cũng ướt lép nhép, đó là
chỗ sinh hoạt, giặt giũ của tất cả các hộ gia đình. Trong các vũng nước nổi
lềnh phềnh những miếng cháy cơm, những đầu mẩu rau và những đám bọt
xà phòng chẳng ai chịu quét đi. Nhà Khao nhờ trời lại có cái ban công chìa
ra sân thượng của cả dãy nhà bên dưới. Khao bèn làm ngay một túp lều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.