TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 128

Bởi vậy, khi Tuấn chuyển tất cả gia sản hội họa kềnh càng của mình

lên sân thượng thì không ai dám ho he gì. Tuấn treo các bức tranh lên ba bề
vách gỗ. Lập tức túp lều sáng rực lên, lung linh huyền ảo các màu sắc, các
phong cảnh đồng quê, các ấn tượng siêu thực về cuộc đời. Hạnh bước vào
không còn nhận ra túp lều ọp ẹp trước kia nữa. Cô như lạc vào thế giới thần
tiên. Tâm hồn cô bỗng chốc ngây ngất, bàng hoàng vì cảm giác hết sức mới
mẻ được gợi lên từ những bức tranh sáng chói kia. Cô kêu lên ngỡ ngàng:

- Trời ơi, thật tuyệt vời! Có phải chính tay em vẽ lên các bức tranh này

không Tuấn?

Tuấn đáp hãnh diện:

- Vâng, chính tay em vẽ lên đấy chị ạ!

- Thật tuyệt vời! Anh Khao, anh phải đến xem các bức tranh của Tuấn

đi anh ạ! - Hạnh nói như van vỉ chồng trong bữa tối. Tâm hồn cô vẫn ngây
ngất. - Đó là cả một cuộc sống thật mới mẻ, thật tốt đẹp. Ôi Tuấn, nhất định
em sẽ trở thành một họa sĩ vĩ đại. Nhất định thế!

Khao cười khảy, làm ra vẻ không nhìn thấy vẻ bối rối, vừa thẹn thò

vừa vui sướng của Tuấn.Y không thích những lời tâng bốc thái quá của vợ.

"Hừ, với cô ta cái gì cũng tuyệt vời hết. -Y nghĩ thầm trong bụng một

cách cay đắng. - Thật là đồ nhà quê. Hời hợt, nhẹ dạ, thiển cận. Trong khi
ta là chồng cô ta, mà cô ta không nhìn thấy cái gì tuyệt vời cả."

Khao nhếch mép cười, nói vu vơ chẳng rõ nhằm vào ai:

- Nghệ thuật là một phạm trù mù mờ lắm. Tôi có biết một nhà văn,

anh ta vắt kiệt sức để viết một truyện ngắn, đinh ninh đó là một tuyệt tác.
Không ngờ khi gửi đến tòa soạn, người ta nhận xét rằng anh ta chưa nắm
được khái niệm cơ bản củavăn chương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.