TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 131

- Vâng. Em chỉ ký họa lấy cái thần của anh. Em không dám làm anh

mất thời gian.

Tuấn nói nhỏ nhẹ. Trong thâm tâm cậu kinh hãi khuôn mặt Khao gợi

lên cảm giác ghê ghê và tăm tối.

Khao miễn cưỡng đứng dậy. Y muốn nhìn bức ký họa của Tuấn nhưng

cậu ta đã cuốn nhanh tờ giấy lại.

- Thôi được. Bao giờ cậu hoàn thành bức tranh?

Y xẵng giọng hỏi. Một nụ cười nửa miệng của Tuấn làm y điên tiết.

- Em sẽ hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. - Tuấn đáp ngắn gọn.

Mấy ngày sau Tuấn cắp giá vẽ đi vung vít. Cậu ta đi suốt từ sáng đến

tối, về nhà mặt mũi phờ phạc cháy nắng, nhưng thần sắc cứ bừng bừng như
người lên cơn sốt.

Khao chợt nhận ra mình đang nóng lòng chờ bức chân dung. Còn

Hạnh thì cứ vô tâm, săn sóc cậu ta từng li từng tí. Lòng y trào lên căm
phẫn.

"Đồ bất nhân. Đồ bạc bẽo!" - Y cay đắng rít lên trong đầu. - "Chúng

mày chỉ là lũ nhà quê. Chính tao đã đưa chúng mày lên đây. Phải, chính
tao! Không có tao chắc hẳn chúng mày còn chết ngật dưới ruộng, hoặc còn
cắp giỏ đi nhặt phân trâu. Đồ giở giáo!"

Y không dám tự thú nhận rằng y sẽ sẵn lòng bỏ qua mọi chuyện nếu

thấy Tuấn chăm chỉ vẽ bức chân dung của y. Một bức chân dung lớn, rực
rỡ, và chắc đẹp lắm. Thằng nhãi con có vẻ đã quên hẳn chuyện ấy. Còn vợ
y cứ vô tư cười đùa, vẫn cứ âu yếm dịu dàng với cả hai. Mỗi buổi chiều cô
vẫn pha hai cốc nước chanh thật ngon. Một cốc đưa cả hai tay mời chồng,
còn cốc kia cô mang xuống tận túp lều lụp xụp cho "thằng nhãi con".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.