TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 132

Đêm hôm đó vẻ mặt y nặng nề và giọng nói rin rít cay nghiệt, y gọi vợ

dậy bảo rằng trở trời làm cái chân y đau nhức lắm, không chịu nổi.Y nghẹn
ngào và tủi hờn. Hạnh nhìn chồng sợ hãi:

- Chết! Sao lại thế? Để em xoa dầu choanh nhé?

Y xẵng giọng:

- Xoa dầu thì ăn thua gì? Nó đau nhức tận trong xương cơ!

- Thế em bóp chân cho anh vậy! Anh đừng lo! Em bóp chân cho anh

nhé! - Hạnh cuống quýt cởi chiếc quần ngủ của y để lộ ra phần dưới cơ thể
gầy xương xẩu, da đen sạm, và ống chân trái teo tóp như ống sậy, trắng
xanh nhợt nhạt như bị ngâm lâu ngày dưới nước. Hạnh xoa dầu lên khắp
cái chân ấy rồi bắt đầu bóp. Hai bàn tay cô xoa nắn bàn chân đứa trẻ.

Thoạt đầu y nổi lên cảm giác ngại ngùng khi chiếc quần ngủ được cởi

ra. Y vốn là người khí khái, không muốn ai nhìn thấy phần xấu xí tật
nguyền của y. Y căm phẫn nghĩ: "Nó đã không biết giữ ý với ta thì ta cũng
không cần tế nhị với nó".

Nửa tiếng trôi qua. Y chập chờn ngủ và Hạnh mỏi rời hai cánh tay.

Hạnh hỏi khẽ:

- Được chưa hả anh?

Y mở choàng mắt, cười cay độc:

- Tôi thì thế nào cũng được. Cô có cần xuống xem thằng Tuấn bị đau ở

đâu thì bóp cho nó?

Hạnh lặng người. Trong ánh hồng nhạt của ngọn đèn ngủ, cô nhìn

chồng nói rất khẽ bằng giọng run run:

- Anh đừng nói thế!... Anh ngủ đi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.