TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 54

bắt đầu chuyện gẫu với nhau về chiến tranhvà những nỗi gian truân của
người lính. Tàu bắt đầu chạy.

Ông Tâm gục đầu xuống cánh tay, người lắc lư theo nhịp xóc. Những

tiếng dội thình thịch trong tai ông đã lắng dần. Lồng ngực không còn đau
thắt lại nữa. Ông mơ màng nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình. Mệt
mỏi và thú vị,ông nhận thấy mình đang làm một cuộc phiêu lưu bất ngờ.

- Kiểu này sốt rét biến chứng rồi, anh nào ở Trường Sơn ra chẳng thế!

- Một bà chép miệng. - Thằng con tôi ở Trường Sơn có hai năm, ít tuổi hơn
anh này mà còn bị sốt rét nó vật cho. Người cứ nảy lên bần bật, nom tội
lắm.

Một người khác ngồi ghế đối diện hỏi:

- Chị chắc vừa đón anh ở bệnh viện ra?

- Dạ không… à, vâng…

Người đàn bà đi cùng lúng túng. Ông Tâm cười thầm, ông thấy người

khỏe hẳn lại. Để xem chị ta có khả năng đóng kịch không.

Người kia lại cất tiếng nói:

- Anh chị đã có cháu lớn chưa mà không bảo cháu đi cùng để đỡ đần

cho bố mẹ?

Không nén nổi, ông Tâm bật cười. Người đàn bà cười theo ngượng

nghịu giải thích lý do hai người quen nhau. Mọi người vỡ lẽ, cười ồ lên. À
ra thế, nhưng trông anh chị đẹp đôi đấy chứ. Có người còn đoán trước: nếu
anh chị chưa có vợ có chồng thì thế nào ông trời cũng se duyên. Ông Tâm
buồn cười quá, ông cứ phải lấy tay vờ xoa mặt để che đi những chỗ hóa
trang chưa kỹ. Nếu như bộ mặt thật của ông lộ ra mọi người sẽ kinh ngạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.