TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 83

Tuất là một gã công nhân khỏe mạnh nhưng lười nhác, lại hay láu cá

vặt. Hắn sống với mẹ ở huyện Tĩnh Gia. Là con út, các anh chị ra ở riêng
đều thành đạt nên hắn luôn làm ra bộ ta đây không coi đồng tiền vào đâu
cả. Cuộc sống công nhân đường sắt là cái gì đó hết sức thấp kém mà hắn
miễn cưỡng phải chịu đựng.

- Tớ ấy à! - Hắn huênh hoang bốc phét với các bạn trong tổ. - Các cậu

không thể tưởng tượng được cuộc sống của tớ. Mỗi lần tớ lên phố Còng,
vào chợ huyện tớ phải tiêu bằng cả tháng lương của cả tổ mình gộp lại.

- Cậu tiêu thế quái nào mà hết được?

- Xì, các cậu thì biết thế nào là “nhất dạ đế vương”? Chính ông anh tớ

là phó ty dẫn đi đấy nhé. Mà các cậu phải biết, tiêu tiền cũng là một nghệ
thuật đấy, phải là tay ăn chơi sành sỏi lắm mới biết cách tiêu thế nào cho
sang.

Chẳng ai tranh cãi với hắn vì mọi người đều biết hắn là thằng lười

chảy thây, nhưng mỗi kỳ lương, thưởng, hắn không chịu kém ai một xu.

Tuy bốc phét tiền giời tiền bể như thế nhưng hắn lại hay ăn cắp vặt.

Hắn xoáy những phụ kiện mới như là những chiếc bu lông ngoại, những
thanh tà vẹt ngang, những chiếc cờ lê, mỏ lết mới xuất kho… Đem tất cả ra
quán đổi lấy tiền uống rượu. Một hôm Bản bắt quả tang hắn định đánh tráo
cả một bộ giảm xóc của toa tàu, anh đưa việc này báo cáo lên trên, nhưng
hình như hắn có ông anh rể thần thế lắm nên cũng chẳng làm gì được hắn.
Hắn vẫn nhởn nhơ như thường, lại còn cười vào mũi Bản làm cho anh rất
bực mình.

Trước khi Bản bị điều về đây, hắn đã bỏ ngành đi xuất khẩu lao động

sang Đức. Anh nghe nói ở bên Tây, hắn làm ăn khá lắm, tiền nong gửi về
ùn ùn chuẩn bị xây nhà, nghe đâu hắn còn sấy tóc xù lên cho hợp mốt. Gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.