TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 96

Chị khóc, người cứ rũ xuống như một tàu lá chuối bị cơn bão phạt

ngang:

- Tôi biết, sớm muộn cũng sẽ thế này. Giá như hồi anh hết hạn nghĩa

vụ, anh nghe lời tôi trở về quê ngay thì đâu đến nỗi.

Sau đó anh đi học ngành kiến trúc ở bên Liên Xô, còn chị tiếp tục

phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi con nhỏ. Cho đến khi mẹ chồng mất, chị đem
con trở lại quê hương, rồi lang bạt lên vùng lòng hồ sống bằng nghề sông
nước. Đùng một cái vùng lòng hồ bị quy hoạch thành một tụ điểm công
nghiệp lớn, chị được trợ cấp một ít tiền để chuyển đi nơi khác sinh sống.
Cùng với bao người khác, chị đem số tiền ấy gửi tiết kiệm lấy lãi hàng
tháng. Lại đùng một cái nữa Nhà nước đổi tiền, mười phần chỉ còn có một
phần. Một phần ấy lại bị mất giá ghê gớm, đồng tiền teo tóp đi hàng ngày,
nhìn mà xót ruột. Cư dân vùng lòng hồ nháo nhác. Năm lần bảy lượt chị lên
quỹ tiết kiệm xin rút tiền ra, đợi mãi rồi người ta cũng trả lại cho chị. Chị
dùng số tiền ấy làm vốn buôn mía.

Anh bảo:

- Đợt này xong việc tôi cũng có một ít tiền, tôi sẽ đưa một phần cho cô

để cô nuôi con. Phải cất lại cái nhà, với lại phải gửi con lên thành phố cho
nó ăn học mới thành người được chứ!

- Vâng. Tôi cũng mong thế.

Chị đáp khẽ, còn thằng bé hai mắt cứ sáng lên.

Buổi tối hôm đó chị nấu một nồi canh cua và một đĩa khoai sọ luộc để

chiêu đãi anh. Cả nhà trải chiếu ngồi ăn trên mảnh sân trước cửa. Trăng hạ
tuần từ từ nhô lên tỏa ánh sáng xanh bàng bạc lên khắp các tán cây xanh
mướt, trùng trùng điệp điệp như muôn vàn lớp sóng. Gió thổi mát rượi và
côn trùng kêu inh ỏi làm anh gợi nhớ về làng quê xa xưa. Cái vị bùi bùi của
khoai sọ cũng làm anh chợt nhớ căn nhà của mẹ anh ngày xưa. Căn nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.