TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 113

gặp gỡ ông ấy, khi cả hai chìm đắm trong tình yêu, ngay lập tức bà thuyết
phục chính bản thân mình rằng mọi thứ đã được giải quyết, bà hạnh phúc
sống, hạnh phúc với mọi thứ xung quanh mình; bà cảm thấy mình đã đạt tới
đỉnh cao của cuộc đời, một đỉnh cao vô cùng vững chãi; bà đoan chắc rằng
không ai và không gì có thể đẩy bà ra khỏi vị trí của mình được. Trong lòng
bà tràn ngập niềm tự tin kiêu hãnh vốn có của những người cho rằng mình
đã hiểu hết mọi thứ trên đời. Qua nhiều năm, bà vẫn tin chắc là mình đã đi
đến điểm này bằng sức mạnh của chính mình, thế nhưng thực tế là bà chưa
hề cất bước nào mà không cần ai giúp đỡ. Bà cố gắng đi trên đôi chân của
mình, nhưng những bước chân của bà loạng choạng như của một đứa bé hay
một cụ già vậy. Có lúc bà nghĩ cần phải dựa vào một thứ gì đó để hỗ trợ: có
lẽ là tín ngưỡng hay công việc. Nhưng ý tưởng này không tồn tại được lâu.
Ngay lập tức bà hiểu rằng nó chỉ mang đến thêm một sai lầm nữa. Đã đến
tuổi bốn mươi rồi thì không còn chỗ cho những sai lầm. Nếu một lúc nào đó
bỗng dưng ta cảm thấy mình hoàn toàn trần trụi, ta cần phải can đảm nhìn
vào gương để thấy rõ chính mình. Bà phải bắt đầu trở lại. Từ chính mình.
Nhưng bà đang ở đâu? Bà là ai? Khi nào là lần cuối bà được là chính mình?

Như đã nói, bà lái xe tới lui trên các ngọn đồi suốt cả các buổi chiều. Đôi

khi cảm thấy nỗi cô đơn càng làm mình tồi tệ hơn, bà đi xuống thành phố và
hòa lẫn vào đám đông, đi lên xuống các con đường đông đúc và tìm kiếm
chút khuây khỏa. Cứ như thể là bà đã có một công việc rồi vậy, bà ra ngoài
khi Augusto đi làm và trở về trước khi ông ấy về nhà. Bác sĩ của bà nói với
ông ấy rằng trong những trường hợp mệt mỏi tinh thần thì niềm mong muốn
di chuyển liên tục không phải là hiếm. Vì bà không có ý định tự vẫn nên lái
xe đây đó không có gì nguy hiểm. Theo ông ấy thì càng di chuyển, bà càng
cảm thấy bình tĩnh hơn. Augusto nghe theo lời giải thích này, bà không biết
có phải vì ông ấy thực sự tin vào bác sĩ hay chỉ vì lười nhác và muốn có một
cuộc sống yên bình. Dù sao đi nữa thì bà cũng cảm thấy biết ơn ông ấy vì đã
không chõ mũi vào cũng như không tạo ra những cản trở khác trong những
hành động của bà.

Bác sĩ đã nói đúng một điều: dù tinh thần sụp đổ nhưng bà không hề có ý

định tự vẫn. Lạ thật, nhưng đúng là vậy đấy, không có bất cứ giây phút nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.