TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 120

ngủ, ông ấy khoác trên mình chiếc áo choàng bệnh viện có dây buộc phía
sau. Các bác sĩ còn nói với bà rằng tình trạng tồi tệ nhất đã qua rồi.

Khi cô y tá mang bữa tối vào, bất thình lình ông ấy đứng dậy khỏi giường

và bước vài bước về hướng cửa sổ cứ như thể đã nhìn thấy điều gì đó. “Bàn
tay của Ilaria,” ông ấy nói với đôi mắt vô hồn, “Trong nhà này không có tay
ai giống như nó cả.” Thế rồi ông ấy trở về giường và ra đi. Bà nhìn ra cửa
sổ. Một cơn mưa rào lất phất. Bà vuốt tóc ông ấy.

Đã mười sáu năm nay ông ấy không hề hé môi về điều này, ông ấy đã giữ

bí mật đó cho riêng mình.

* * *

Đã trưa rồi, mặt trời vừa ló dạng và tuyết đang tan chảy. Bà có thể nhìn

thấy những khoảng cỏ vàng úa trước nhà và từng giọt nước tí tách rơi từ
những cành cây. Lạ thật, khi Augusto mất, bà nhận ra rằng cái chết không
phải lúc nào cũng mang đến những nỗi đau như nhau. Đột nhiên ta thấy
trống rỗng – cảm giác trống rỗng thì lúc nào mà chẳng giống nhau – nhưng
chính xác thì trong khoảng trống đó có những nỗi đau khác nhau được hình
thành. Những gì ta chưa kịp nói sẽ dồn lại và cứ thế sẽ ngày càng phình to
ra. Đó là một khoảng trống bít bùng không hề có cửa ra vào hay cửa sổ; bất
cứ thứ gì lơ lửng trong đó sẽ bị nhốt vĩnh viễn, chúng ở trên đầu ta, bên cạnh
ta, xung quanh ta, bao phủ và mờ mịt như một làn sương dày đặc. Việc
Augusto biết bí mật về Ilaria đã làm bà đau buồn tột độ. Lúc đó bà muốn nói
hết với ông ấy về Ernesto, về việc ông ấy có ý nghĩa như thế nào đối với bà,
và cả về Ilaria nữa; có biết bao nhiêu chuyện bà muốn nói cho ông ấy nhưng
giờ đã muộn mất rồi.

Giờ thì có lẽ cháu đã hiểu những gì bà nói lúc đầu: sự thiếu vắng của

người đã khuất không dày vò chúng ta bằng những lời chưa kịp nói trước
khi họ mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.