TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 13

Tối hôm đó, khi đã định tâm trở lại, bà cảm thấy vui vì những gì đang xảy

ra với cháu. Bà dặn lòng mình rằng chẳng ai có thể đủ lông đủ cánh lớn lên
mà không bị tổn thương cả. Nhưng khi cháu đóng sầm cửa trước mặt bà vào
buổi sáng hôm sau, hành động đó thật đáng buồn, nó làm bà muốn khóc. Bà
không còn đủ sức để mà tranh cãi với cháu nữa. Đến lúc bước sang tuổi tám
mươi thì cháu mới hiểu rằng cái tuổi này sẽ làm cho cháu cảm thấy mình
như một chiếc lá vào cuối tháng Chín vậy. Ánh sáng mặt trời ít đi và cái cây
sẽ rút từng chút một chất dinh dưỡng ngay từ bên trong để có thể nuôi sống
nó. Khí Ni-tơ, chất diệp lục và các chất đạm đều bị hút vào trong thân cây,
vẻ xanh tốt của nó sẽ biến mất đi và tính dẻo dai cũng không còn nốt. Cháu
vẫn còn tươi xanh trên cành, nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi. Những chiếc lá xung quanh cháu rồi sẽ rụng dần từng chiếc một, và
cháu nhìn chúng rơi trong nỗi sợ hãi rằng một cơn gió sẽ nổi lên. Đối với bà
thì cơn gió ấy chính là cháu, là sức sống của tuổi trẻ đầy hiếu thắng. Cháu
không hề để ý, phải không cháu yêu? Rằng chúng ta sống trên cùng một
thân cây, chỉ có điều là ở hai mùa hoàn toàn khác biệt.

Bà đang nghĩ về cái ngày cháu ra đi. Cả hai bà cháu mình đều đã bồn

chồn lo lắng nhỉ? Cháu không cho bà đi cùng ra sân bay, và cứ mỗi khi bà
nhắc cháu mang theo thứ gì đó thì cháu trả lời rằng, “Cháu đi tới Mỹ chứ có
phải sa mạc đâu.” Khi cháu ra đến cửa, bà đã hét to với giọng the thé đầy
căm giận, “Tự lo đi nhé.” Và cháu nói mà thậm chí chẳng thèm quay lại,
“Bà lo cho Buck và cây hoa hồng đi.”

Cháu biết đấy, bà đã thất vọng với những lời từ biệt ấy biết nhường nào.

Bà lão ủy mị này mong chờ những điều khác cơ, cho dù là có sáo rỗng như
một nụ hôn hay vài lời âu yếm đi chăng nữa. Chỉ đến đêm hôm đó, khi bà
không thể ngủ được và cứ mặc đồ ngủ mà đi quanh quẩn trong căn nhà trống
trải, bà mới nhận ra rằng lo cho Buck và cây hoa hồng có nghĩa là lo cho
một phần của cháu vẫn còn đang sống với bà, cái phần vui vẻ ấy. Và bà cũng
hiểu ra vì sao cháu đã đưa ra một lời đề nghị cộc lốc như vậy: không phải là
cháu vô cảm, cháu chỉ đang rất căng thẳng và suýt khóc đấy thôi. Đó chính
là lớp vỏ bọc mà bà từng nói đến – nó chật đến nỗi đã làm cháu hầu như
không thở được. Cháu có nhớ bà liên tục nói điều gì với cháu vào những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.