TRÁI TIM MÁCH BẢO - Trang 47

Thật kỳ lạ, nhưng giờ sống lại với những cảm giác xưa cũ, bà có cảm giác

rằng khủng hoảng lớn nhất của cuộc đời mình không xảy ra trong lứa tuổi
thiếu niên như tất cả mọi người mà lại là những năm tháng ấu thơ. Ở lứa tuổi
mười hai, mười ba hay mười bốn, bà đã sở hữu cho riêng mình cảm giác u
sầu, ủ dột triền miên. Những câu hỏi siêu hình lớn lao đã dần dần lui về phía
sau, và thay vào đó là những tưởng tượng vô hại mới mẻ. Bà đi lễ với mẹ
vào các ngày Chủ Nhật và ngày lễ Thánh. Bà quỳ xuống thành tâm hối lỗi
với mong muốn được lắng nghe, thế nhưng khi làm vậy, bà lại nghĩ về
những chuyện khác: đây là một trong những hành động nhỏ bé bà làm chỉ
hòng để đổi lấy một cuộc sống tĩnh lặng. Đó là nguyên do tại sao bà chưa
bao giờ đăng ký cho cháu học các lớp giáo lý và bà cũng chưa bao giờ thấy
hối tiếc về quyết định của mình. Khi trí tò mò trẻ con của cháu nảy ra những
câu hỏi về một vấn đề nào đó, bà cố gắng trả lời một cách trực tiếp, khách
quan chứ không để lại bất cứ cảm giác kỳ bí nào cả. Và khi cháu không hỏi
thêm, bà lẳng lặng tránh bàn đến vấn đề đó nữa. Đó là một trong những lĩnh
vực mà chúng ta không thể lôi kéo hay thúc đẩy quá sức, nếu không thì
chuyện sẽ xảy ra với ta như xảy ra với những người bán hàng rong vậy: khi
càng thúc ép người khác mua hàng thì họ càng có vẻ đang lừa gạt. Với cháu,
bà luôn cố gắng tránh làm tiêu tan mọi thứ cháu đang sở hữu. Và bà vẫn
đang chờ đợi những điều khác sẽ xảy ra.

Nhưng đừng nghĩ con đường của bà lúc nào cũng phẳng lặng nhé. Dù chỉ

mới bốn tuổi nhưng bà đã nghe nhịp thở truyền cảm hứng cho vạn vật, và
đến lúc bảy tuổi thì quên bẵng hết mất rồi. Đúng là lúc đầu bà vẫn còn nghe
thấy tiếng nhạc, âm thanh ấy ở đâu đó rất mơ hồ từ phía sau. Nó như một
dòng suối len lỏi qua các hẻm núi, nếu bà đứng ở mỏm đá và cố gắng thì sẽ
nghe được. Nhưng cuối cùng thì tiếng suối bỗng chuyển thành tiếng đài
radio cũ xưa chỉ trong chớp mắt. Vào phút đầu tiếng nhạc vẫn còn inh ỏi,
nhưng đến phút sau là bà không thể nghe thấy nữa rồi.

Cha mẹ bà không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để mắng mỏ bà vì thói quen ca

hát. Trong một buổi ăn tối nọ, bà đã bị tát – cái tát đầu tiên trong đời – bởi vì
đã líu lo một cách vô thức. “Không được hát tại bàn ăn!” cha bà nạt nộ.
“Không được hát khi con không phải là ca sĩ,” mẹ bà chêm vào. Thế là bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.