Eataly
W
arning: bài rất dài, đừng đọc khi đói bụng
Eataly nghe cũng hay hay như Iamsterdam, hoặc OnlyLyon, mà
không có lẽ là hay hơn, vì nó khái quát được cả một đất nước. Dĩ
nhiên cái tên này tôi chẳng thể nào nghĩ ra được, nó là tên một chuỗi
nhà hàng của Ý. Loại nhà hàng này rất thú vị vì nó kết hợp cả chỗ ăn
và nơi bán nguyên liệu. Có một siêu thị cực rộng, với các nông phẩm
tinh hoa, thủ công, không đại trà như các siêu thị bình thường, và kế
bên đó là dãy các hàng quán nghi ngút khói. Eataly giống như việc
gộp Big C vùng quê với foodcourt ở Kang Nam hay Megastar. Đến
Eataly thì rất dễ sa đọa vào việc mắt đắm đuối, tay chọn đồ rồi buồn
bã bỏ xuống vì giá cao quá, nhưng tôi cũng đã ăn một cái pizza ở đây
với proscutto, nấm và mozzarella ngon hết xảy. Thực sự thì tôi chẳng
biết nhiều về hệ thống nhà hàng này, tôi chỉ định kể chuyện ẩm thực
Ý. Mà nói về ẩm thực thì trong đầu tôi thường chỉ nghĩ tới hai tựa:
một là từ “Ăn Ý” cực kỳ tinh tế của chị Giáng Uyên, hai chính là
Eataly.
Pho mát ở khắp mọi nơi.
Pho mát được người Ý trọng dụng trong mỗi bữa ăn, bởi họ cần thứ
pho mát bào sợi để rắc lên đĩa pasta của mình. Nhưng ở đây tôi định
kể về pho mát tươi thôi, loại pho mát mà khi bán vẫn còn ở ngâm
trong túi nước.
Pho mát tươi vốn được ép từ váng sữa nên có cấu trúc lớp giống
nấm rơm, chứ không thành khối như pho mát thường. Loại pho mát