gần sông Pô, không hẳn vì ngon nhưng vì có tầm nhìn đẹp, lại ngồi
giữa quảng trường rộng nhất thành phố dưới cái nắng Địa Trung Hải
chan hòa. Chỉ 10euros bạn có thể ngồi tới chín, mười giờ tối, thậm chí
có quán phục vụ tới mười một giờ. Đừng tới sau tám giờ vì đồ ăn ngon
về cơ bản đã hết. Apperitivo đích thực là đặc sản Torino đấy, và có lẽ
là của cả nước Ý nữa.
Pasta, basta così
Về cơ bản ẩm thực Ý chỉ quanh quẩn ba thứ: pho mát, pasta và
olive. Tức là món nào từ thịt cũng có dầu olive, hoặc quả olive, món
nào làm từ bột mì cũng có pho mát ở trên, còn lại sẽ là pasta các kiểu.
Trên bàn ăn của người Ý lúc nào cũng hiện diện một đĩa pasta, một bát
pho mát sợi, cùng một chai olive ngâm ớt bồng bềnh. Nếu người Pháp
tiêu thụ bánh mì nhiều như cơm ở Việt Nam thì dân Ý chẳng đầu tư
vào hạng mục này, chỉ duy nhất có bánh mì que, tẩm vừng, hoặc olive,
ăn giòn giòn, vui nhộn như một thứ ăn khai vị hoặc snack, chứ không
thể có mặt trong bữa chính. Torino khá nổi tiếng với loại bánh mì que
này.
Có lẽ, người Ý bận dùng sự sáng tạo của mình cho pasta. Có quá
nhiều loại mì ở Ý mà có lẽ dùng thời gian một năm khó có thể nếm hết
được. Phổ cập thì có mì ống Spagetti, nấu cùng sốt bò cà chua để
thành món Bolognese nổi tiếng toàn cầu. Dĩ nhiên mì Spagetti còn có
thể nấu với sốt kem trứng, thịt lardon, jambon băm nhỏ để làm
Carbonara. Hoặc đơn giản nhất là xào Spagetti với chút dầu olive rồi
rắc thứ bột rau gia vị thần kỳ của vùng Toscana với ít bột ớt cay xé của
Sicily, cho món spaghetti con olivo. Spagetti làm khá đơn giản nên
phổ biến cũng là điều dễ hiểu.
Phức tạp hơn chút thì có Farfalle có hình dạng như cái nơ, hay được
làm sốt kem và cá hồi muối. Mì ống ngắn siêu nhỏ Macaroni giống
như nui ở Việt Nam, chỉ mất vài phút để nấu tới độ “à la dente” (vừa