Cả ngày hôm sau ở Lisbon, năm đứa con gái chỉ quanh quẩn mua
giày và dép mà đi cả ngày trời cũng không tới được khu Alfama.
Thành công lớn nhất là mua quá nhiều đồ, thành công lớn thứ hai là
vào được một quán ăn tên Don Jõao, nơi cũng có một chú phục vụ tận
tâm, và đồ ăn thì vừa miệng vô cùng, nhất là món cá trích nướng. Một
đĩa bình thường chỉ có bốn con cá, tụi mình có năm đứa mà chú phục
vụ cũng xin nhà bếp làm thành năm cho các bạn thoải mái chia nhau.
Con cá trích xanh dài, da bóng bạc, ăn kèm sốt olive béo gì đâu. Còn
cái quả olive ngâm của nhà hàng ấy nữa chứ, xanh thẫm, ngòn ngọt,
bùi bụi, lại ngầy ngậy. Con đường ăn uống thật là thăng hoa.
Như chuyện đêm hôm ấy, khi đang đói khát, quán ăn trong trung
tâm đều đắt đỏ, sang chảnh thì cả lũ quyết định về gần nhà ăn cho
lành. Trong ngõ nhỏ ngập ánh trăng ấy, có một nhà hàng trông rõ
thường nhưng giá rẻ, cả lũ bấm cửa xông vào. Bác chủ quán đậm
người, bụng hơi bự chạy ngay ra, mở cửa, rồi bác bối rối như bao
người Bồ khác về chuyện hướng dẫn món ăn. Bác lại lôi vào bếp chỉ
thức ăn tươi sống cho tụi tôi chọn. Khi bốn cái đĩa bốc khói bê ra thì
cả lũ đã đói mềm. Bác còn giữ đĩa cho em Phương chụp ảnh. Bác
hướng dẫn gọi một chai vang của nhà hàng để uống cho khí thế. Uống
nhanh tới mức, sau hai lượt châm, em Khánh dốc chai chẳng còn giọt
rượu nào. Nhanh như cắt, bác chủ quán lao ra, trên tay cầm một chai
rượu ướp lạnh đầy 80% ra, lanh lẹ tiếp rượu năm đứa.
Bác cười và không nói gì. Hai bên cứ nhìn nhau cười trìu mến,
“Obriado” (cảm ơn) lặp đi lặp lại. Khi bữa tiệc gần tàn thì bác chủ
quán lại từ đâu lao tới, trên tay là đĩa cá tuyết (đặc sản xứ này), bác đặt
giữa bàn mời cả lũ thưởng thức. Lúc này thì cả lũ nói không nên lời.
Bụng đã quá no mà không thể phụ tấm chân tình của bác, đành cố
nhắm mắt đưa tay ăn cho gọn. Vừa vui vừa buồn cười, chảy cả nước
mắt. Sau đó thì tụi tôi lôi một tấm postcard ra viết cho bác những dòng
thấm đượm thương yêu. Bác mặt đỏ gay, nhìn thật hiền, trông đầy