TRÁI TIM TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG - Trang 238

đi qua, vô tình không nhận thấy, giống như một kẻ dạo chơi ở thành
phố của mình.

Một buổi sáng, tôi đứng chờ xe điện ở quảng trường Statuto trong

lúc nửa tỉnh nửa ngái ngủ thì một sức mạnh vô thức nào đó đã mở
toang vẻ đẹp sống động nơi quảng trường. Có lẽ nhờ tiếng đập cánh
của con bồ câu bé nhỏ mà con mắt trần trụi được đối diện trực tiếp với
vở diễn sau bức màn dày đặc ngày nào. Hôm đó, có gió thổi và từng
con bồ câu đang bay lên trong nắng sớm. Chúng náo động vì tiếng
bước chân vội vàng chạy theo chuyến xe đang lướt qua những ngôi
nhà kiến trúc Liberty. Đá trên đường sáng bóng, ấm chầm chậm theo
mặt trời. Ngày xưa khi Torino còn là thủ đô của vương quốc Savoie,
có ông vua đã bắt lát đá toàn bộ khu vực này, để có thể nghe được rõ
âm thanh vó ngựa khuya trên đường. Thứ âm thanh sống động đó
mang hơi thở vồn vã của không gian và sự gấp gáp của thời gian. Tôi
hiểu sự gấp gáp ấy rõ ràng khi những ngày cuối năm học ở Polito tới
ngày một gần.

Đáng lẽ tôi phải cảm nhận được cuộc sống sinh viên vô ưu, sung

sướng của mình từ những ngày còn ở Louvain la neuve. Ngôi làng nhỏ
bé ấy có quảng trường Place de l’université thật rộng. Ngày đầu thu,
những chùm hoa màu hồng, màu trắng rủ xuống mỏng manh trên bức
tường gạch. Sinh viên từ đâu kéo tới đông rộn ràng. Họ đứng, ngồi,
tắm nắng, chạy nhảy đợi giờ học. Ngày thứ Bảy các xe tải chở đồ ăn
kéo tới, lập thành chợ trời tấp nập. Ở đó có cái xe bán nem của một
chú người Việt Nam mà ngày đầu Alex tới đã chụp ngay gửi khoe tôi.
Còn ngày Chủ nhật, sân khấu này là của lũ trẻ con hướng đạo sinh. Dù
nắng dù mưa, chủ nhật nào bọn trẻ cũng tụ tập tại đây, tới chơi các trò
đuổi bắt. Cứ thế, dù thành phố nhỏ bé này có thể heo hút ngày cuối
tuần, nhưng quảng trường Place de l’universite không bao giờ vắng
vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.