TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 160

- Đây, em cầm lấy cái của anh đi.

Nhưng tôi cũng không thể tháo chiếc nhẫn cưới của mình ra. Cái vòng

tròn bằng vàng đó cạ vào đốt xương ngón tay và kẹt lại ở đó, siết chặt
những thớ thịt cản trở nó. Tôi nhìn Lara. Nàng bỏ cuộc, ngồi yên lặng, một
tay đặt lên trán, tóc xõa xuống, cố thở đều.

Tôi vào bếp mở tủ lạnh tìm hộp bơ.

Tôi thoa một ít quanh đốt xương ngón tay. Chiếc nhẫn cưới tuột ra tức

thì. Tôi trở lại phòng khách giơ cao chiếc nhẫn, vẻ hể hả.

Tôi hét to, a ha!

Lara ngước lên. Đó là gương mặt mà tôi đã yêu suốt nửa cuộc đời qua.

Nàng chưa bao giờ già như hôm nay và tôi chưa bao giờ yêu nàng đến thế.
Tại đây, lúc này. Chưa bao giờ yêu hơn.

Nàng cầm chiếc nhẫn cưới của tôi, nhìn nó mãi. Màu vàng của nhẫn và

màu vàng của bơ, lớp bơ đã giải phóng nó. Và nàng cười. Nhưng đó là nụ
cười buồn vô hạn, làm tôi hoảng loạn. Tôi không muốn mất nàng.

- Nhưng anh và em hạnh phúc, đúng không? Hầu như mọi lúc? Gần như

mọi lúc? Chúng ta đã từng vui vẻ, có phải vậy không em?

Tôi đi tới đi lui và nàng nhìn tôi, điều đó in lên từng nếp nhăn trên khuôn

mặt nàng. Hơn cả sự căng thẳng từ căn bệnh của tôi. Hơn cả sự trầm trọng
của cuộc sống trong con người mới của tôi. Và hơn cả sự cay đắng cùng
cực mà nàng cảm thấy khi mái ấm bị phá tan tành bởi một đám trẻ to xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.