Nó nhìn tôi thở dài. Hai bàn tay đầy mực xanh.
- Sao con không bán chúng với giá rẻ? Cho khách hàng? Hay nhân viên?
Hay chỉ cần cho đi?
- Cho ai hả bố?
- Bố không biết. Những kẻ nghèo khó đang thiếu ăn. Những người nghèo
sắp chết đói ở Crouch End, ngay phía Bắc London này.
- Quá phức tạp. - Nó tiếp tục phun mực xanh lên bánh nướng sô-cô-la. -
Và như vậy có thể phạm luật an toàn thực phẩm và sức khỏe. Rồi còn bị
phạt.
- Không phức tạp lắm đâu.
Tôi nhặt một chiếc bánh mì tròn mà thằng bé bỏ sót và cắn một miếng.
Vẫn ngon mà.
- Nếu con không thể bán những thức ăn này thì hãy nghĩ cách lấy chúng
cho những người nghèo đói. Ý bố vậy đó Rufus. Chứ làm thế này thật điên
rồ.
Thằng bé mệt mỏi quệt tay ngang trán.
- Con chỉ làm công việc của mình thôi, bố à. Con có thể làm gì khác
được đây?
- Thì đừng làm. - Tôi nói.
- Con không thể. Con quá bận bịu với việc kiếm sống rồi.