TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 238

Nó nhìn tôi thở dài. Hai bàn tay đầy mực xanh.

- Sao con không bán chúng với giá rẻ? Cho khách hàng? Hay nhân viên?

Hay chỉ cần cho đi?

- Cho ai hả bố?

- Bố không biết. Những kẻ nghèo khó đang thiếu ăn. Những người nghèo

sắp chết đói ở Crouch End, ngay phía Bắc London này.

- Quá phức tạp. - Nó tiếp tục phun mực xanh lên bánh nướng sô-cô-la. -

Và như vậy có thể phạm luật an toàn thực phẩm và sức khỏe. Rồi còn bị
phạt.

- Không phức tạp lắm đâu.

Tôi nhặt một chiếc bánh mì tròn mà thằng bé bỏ sót và cắn một miếng.

Vẫn ngon mà.

- Nếu con không thể bán những thức ăn này thì hãy nghĩ cách lấy chúng

cho những người nghèo đói. Ý bố vậy đó Rufus. Chứ làm thế này thật điên
rồ.

Thằng bé mệt mỏi quệt tay ngang trán.

- Con chỉ làm công việc của mình thôi, bố à. Con có thể làm gì khác

được đây?

- Thì đừng làm. - Tôi nói.

- Con không thể. Con quá bận bịu với việc kiếm sống rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.