TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 279

con và mặt trời tỏa nắng đằng sau chiếc rèm tối. Không có điều gì quấy rầy
những giờ phút hạnh phúc đã bị lãng quên đó.

Nhưng giờ đây, tôi nằm trên chiếc giường đơn trở người qua lại hàng

trăm lần, trút hết mọi suy nghĩ ngổn ngang khỏi tâm trí, nhưng vẫn không
tài nào chợp mắt. Tôi thấy cơ thể rã rời, khao khát được nghỉ ngơi, gần như
là than khóc cho những cơn buồn ngủ đã bị đánh mất, vậy mà tôi vẫn trôi
lềnh bềnh bên trên bề mặt tỉnh táo. Nó đi đâu mất rồi? Cái khả năng tuyệt
diệu có thể ngủ vùi đi trong đời ấy?

Tôi thấy chúng ta chỉ có thể làm điều đó khi ta nghĩ rằng mình có đủ thời

gian trong thế giới này. Nhưng giờ đây, thời gian của tôi đã gần cạn, và tôi
biết mình sẽ không bao giờ được ngủ như thế nữa. Đó là một mất mát đối
với tôi, sự lãng quên sung sướng của tuổi trẻ, và tôi sẽ không bao giờ lấy lại
được.

Vì thế, tôi ngồi dậy mặc bộ quần áo ngày hôm qua vào mà nghe thấy

tiếng bước chân nặng nhọc của bố ở phòng bên.

***

Bọn trẻ đang chơi đá bóng trong công viên.

Hầu hết là bé trai, nhưng có một bé gái mặc áo thun đội tuyển Anh. Cao

gầy, tóc nâu buộc túm ra sau. Cô bé là chị của một cậu bé nào đó và chơi
cũng cừ như những cậu bé kia. Vượt qua sự cản phá của cầu thủ đội đối
phương, cô bé xoay người tâng bóng sang phần sân bên kia.

Tôi quan sát chúng chơi một lúc, lấy làm ngạc nhiên vì giữa vô vàn sắc

áo nhái các đội tuyển, lúc nào bọn trẻ cũng biết mình thuộc đội nào. Rồi
với một cú sút bổng vọt khung thành, trái bóng đột nhiên lao ra khỏi mặt
trời bay thẳng đến chỗ tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.