TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 44

khóc, kéo theo cái chăn của tôi lên cao, làm ngón chân tôi thò ra ngoài,
lạnh cóng vì hơi máy điều hòa.

Có điều gì đó quá sức chịu đựng trong những giọt nước mắt của thằng

bé. Nó đâu còn bé bỏng, nhưng nó khóc tức tửi như cái hồi té vỡ đầu ở sân
chơi thiếu nhi, máu tuôn ướt đẫm cái khung leo sơn màu sặc sỡ và được tức
tốc đưa đến phòng cấp cứu. Đó là điều tồi tệ nhất khi có con cái. Bạn muốn
bảo vệ bọn trẻ, nhưng đôi khi có những việc ngoài tầm tay. Bạn cố chịu
đựng thực tế kinh khủng đó. Nhưng không sao thoát khỏi nó.

Tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay con trai và ngạc nhiên khi chạm phải những sợi

lông đang mọc rậm hơn trên tay nó. Đó quả là một cánh rừng nhiệt đới.
Dường như đã nhiều năm rồi tôi không chạm vào tay nó.

- Rufus, con mọc lông tay nhiều như thế từ khi nào vậy hả?

Nó giật phắt tay lại như bỏng nước sôi. Tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi phải

chợp mắt ngay, cơn đau tiêu tốn một lượng lớn morphine, và tôi vẫn ngủ.

***

Ngày George gặp Lara lần đầu.

Hai mươi năm trước, tôi băng qua đại lộ Shaftesbury để đến rạp xiếc

Piccadilly. Đám đông tụ tập vào buổi chiều tà hôm ấy đã nhường một lối đi
hẹp cho viên cảnh sát vận sắc phục, cho dù anh chàng chỉ vừa tốt nghiệp,
còn mới toanh. Rồi tôi nghe một giọng lảnh lót:

- Xin lỗi? Xin chào. Ồ, xin lỗi!

Quay lại, tôi thấy một cô gái tóc vàng không cao lắm, làn tóc lòa xòa,

bay bay. Tôi đột nhiên nhận ra mình thích mái tóc bay bay ấy, bạn hiểu ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.