TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 47

Lúc này đã nửa đêm và ti-vi vẫn bật, âm thanh vặn nhỏ. Thoạt tiên, tôi

tưởng chỉ có mình tôi trong phòng. Và rồi tôi thấy Keith. Dưới ánh sáng hắt
ra từ chiếc ti-vi đang bật kênh thể thao, cậu ấy ngồi gục trên ghế, chai vốt-
ca dưới vạt áo nổi cộm lên trông thật buồn cười.

Tôi lướt mắt lên ti-vi. Chương trình điểm tin các trận bóng đã cắt hết các

phần tẻ nhạt, chỉ chiếu các bàn thắng. Cả cầu thủ lẫn đội bóng đều lạ hoắc.
Một tiền đạo to cao, rắn rỏi nhảy lên đội đầu, bóng bay thẳng vào khung
thành. Cậu ta chạy đến trước máy quay. Ngay trước khi đồng đội ào đến,
cậu nhảy lộn vòng. Một cú nữa. Rồi một cú nữa. Ba cú liên tiếp. Cơ thể
hừng hực sức trẻ, căng tràn nhựa sống. Hàm răng trắng sáng trên gương
mặt rạng ngời.

Đang nhạo báng tôi. Đang nhạo báng tôi. Đang nhạo báng tôi.

***

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì đèn đã sáng choang. Tôi ngơ ngác không

hiểu chuyện gì. Tôi không biết liệu đó chỉ là một hình dung mộng mị do
hàng tỉ khớp thần kinh ngừng hoạt động, ảo giác do thuốc hay cái gì khác.
Tôi không biết liệu đó là chứng hoang tưởng hay là hiện thực. Tôi không
biết liệu có phải tôi đang ở thiên đường.

Giọng nói của Lara kéo tôi về.

- Anh không cần phải đáp lại đâu. - Nàng nói, còn mọi người thì khóc, kể

cả tôi, dù tôi không thể rơi nước mắt, thế nên tôi hơi lạ lùng khi bác sĩ lao
vào phòng, cười như kẻ tâm thần, gương mặt rạng rỡ, thốt lên:

- Có rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.