TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 52

Bố kéo ghế xích lại gần, nắm lấy bàn tay tôi, bàn tay không có mớ dây.

Cái chạm tay của ông thật lạ. Vừa mềm mại, vừa thô ráp. Như giọng nói
của ông vậy.

- Nhắm mắt lại, ngủ đi con. Ngủ một chút nào. - Ông nói.

Tôi cũng muốn ngủ. Chỉ mỗi việc tỉnh dậy thôi dường như đã làm tôi

kiệt sức. Nhưng thay vì nhắm mắt ngủ, tôi lại nhìn mãi bàn tay tôi trong tay
bố. Chắc ngày xưa bố cũng từng nắm tay tôi, dẫn tôi đến trường, dắt tôi dạo
quanh công viên. Bố có bao giờ làm những điều đó không nhỉ? Có phải từ
lâu lắm rồi chăng? Tôi không nhớ gì cả. Có lẽ là không, vì bố phải đi làm.
Tôi có cảm giác như thể đây là lần đầu bố nắm tay tôi.

- Sẽ bớt đau thôi. - Ông siết nhẹ mấy ngón tay tôi như muốn nói hãy can

đảm lên. Dường như không phải lần đầu tiên bố nói với tôi như thế.

Tôi nhắm mắt, bàn tay vẫn trong tay bố. Cơn buồn ngủ lại đến. Do thuốc.

Bàn tay bố vẫn nắm chặt tay tôi.

Lara và mẹ tôi mang trà và cà phê vào, tôi mở mắt ra.

- Nó đây rồi. - Mẹ tôi nói cứ như tôi đã chuồn đi chơi trong khi bà đang

đứng bên chiếc máy bán hàng tự động.

Và đó là lúc tôi cảm thấy bố buông tay.

***

Họ muốn tôi tập thể dục, các bác sĩ và y tá ấy. Họ muốn tôi ngồi dậy, đi

đi lại lại. Có thể họ thấy tôi bắt đầu khá thoải mái trong gian phòng bé tẹo
như cái bong bóng nóng bức, thức ăn dâng tận miệng, được chăm sóc ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.