TRÁI TIM TUỔI 19 - Trang 81

- Vậy con đã đi đâu?

Nó nói cho tôi biết.

Khi nó kể xong câu chuyện, tôi ngập ngừng ôm nó và nó cũng vụng về

siết chặt tôi, rồi tôi để nó ở lại sục sạo thức ăn và làm huyên náo khắp gian
bếp nhỏ.

Phòng ngủ trên lầu đã tắt hết đèn, nhưng vợ tôi vẫn thức đợi.

***

Tôi mở mắt khi bình minh còn chưa hé rạng. Nào phải là tôi. Tôi luôn

ngủ như em bé kia mà.

Ý tôi không phải là em bé cứ thức dậy khi tè dầm và khóc ré sau mỗi hai

tiếng đồng hồ, mà giống một đứa trẻ trong thần thoại thiêm thiếp giấc nồng
từ lúc hoàng hôn tắt nắng cho đến khi bữa sáng mời chào. Nhất là sau một
đêm yêu. Nhưng không phải tối nay. Không còn nữa. Và, tôi lờ mờ hiểu
rằng sẽ không bao giờ như thế nữa.

Tôi nằm đó, miệng khô khốc vì chai rượu vang tối qua, nghe hơi thở đều

của Lara. Biết không ngủ lại được nữa, tôi rón rén bước xuống lầu.

Trong ánh sáng chập chờn hắt ra từ màn hình máy tính của vợ trong căn

bếp, tôi nhớ đến các anh chị mình. Tất cả họ đều đã ở phòng chờ để lên
chuyến tàu của thần chết, và rồi hủy chuyến ngay trước khi tàu lăn bánh. Ai
đó đã viết: Chúa đã ném vào đống lửa của tôi thêm một que củi.

Ngồi trước màn hình máy tính, tôi nhận ra rằng chúng tôi đều được cứu

sống nhờ lòng nhân ái kỳ diệu của một người xa lạ nào đó. Chúng tôi thừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.