Bố tôi có vẻ tức giận nhiều hơn ngạc nhiên. “Bố không thể tin nổi là ông
con chưa bao giờ nói về chuyện này”, ông nói. “Chưa một lần.” Tôi có thể
hiểu cơn giận của bố: việc một người ông giữ một bí mật như thế với đứa
cháu mình là một chuyện, nhưng một ông bố lại giữ kín nó với con trai
mình, và trong thời gian lâu đến vậy, lại là chuyện khác.
Tôi cố lái cuộc trò chuyện theo một hướng tích cực hơn. “Chẳng phải thật
đáng kinh ngạc sao? Mọi thứ ông đã trải qua ấy.”
Bố tôi gật đầu. “Bố nghĩ sẽ chẳng bao giờ chúng ta biết đầy đủ câu
chuyện được đâu.”
“Ông nội thật biết cách giữ bí mật, bố nhỉ?”
“Con đùa chắc? Ông nội con chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc ra cả.”
“Dẫu vậy con tự hỏi liệu điều đó có đem đến lời giải thích nào hay
không. Vì sao ông lại xử sự xa cách đến vậy khi bố còn nhỏ.” Bố ném về
phía tôi một cái nhìn sắc lẹm, và tôi biết mình cần nhanh chóng bày tỏ quan
điểm nếu không sẽ có nguy cơ quá trớn. “Trước đó ông đã mất gia đình của
mình hai lần rồi. Một lần ở Ba Lan, rồi một lần nữa ở đây - gia đình nhận
nuôi ông. Vì thế khi bố và cô Susie ra đời...”
“Như chim sợ cành cong sao?”
“Con nghiêm túc đấy. Bố không nghĩ là điều này chứng tỏ có thể thực ra
ông nội không hề lừa dối bà nội sao?”
“Bố không biết, Jake. Bố đoán là bố không tin mọi thứ lại có thể đơn
giản đến vậy.” Bố tôi thở dài, hơi thở tạo thành sương bên trong vại bia của
ông. “Dẫu vậy, bố nghĩ bố biết tất cả những chuyện này thực sự nói lên cái
gì. Tại sao con và ông nội lại gần gũi đến thế.”
“Được rồi bố...”
“Ông nội con đã mất năm mươi năm để vượt qua nỗi sợ có một gia đình.
Con xuất hiện vào đúng thời điểm.”
Tôi không biết phải trả lời thế nào nữa. Làm sao bạn có thể nói Con xin
lỗi, ông nội đã không yêu bố đủ nhiều với chính bố mình được chứ? Tôi