TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 98

“Cụ có nhớ chuyện đó xảy ra khi nào không ạ?” tôi hỏi. “Vào đầu hay

cuối cuộc chiến?”

“Ta có thể cho cháu biết ngày tháng chính xác”, cụ đáp. “Hôm ấy là ngày

mồng ba tháng Chín năm 1940.”

Không khí như bỗng bị rút hết khỏi phòng. Trong tâm trí tôi lóe lên hình

ảnh khuôn mặt tái mét của ông nội, đôi môi chỉ hơi mấp máy của ông thì
thào ra đúng ngày tháng đó. Mồng ba tháng Chín năm 1940.

“Cụ có... cụ có chắc về chuyện đó không ạ? Chắc chắn đúng là hôm đó?”

“Ta chưa bao giờ phải chiến đấu”, cụ nói. “Ta thiếu mất một tuổi. Đối với

ta, buổi tối hôm ấy là toàn bộ cuộc chiến tranh. Vì thế, phải, ta chắc chắn.”

Tôi cảm thấy đờ đẫn, hẫng hụt. Thật quá lạ lùng. Tôi tự hỏi liệu có phải

ai đó đang bỡn cợt mình hay không - một trò đùa quái đản, chẳng có gì
đáng buồn cười?

“Và không có bất kỳ ai sống sót sao?” ông Martin hỏi.

Ông cụ ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt trôi dần lên trần nhà. “Giờ cháu nhắc

mới nhớ”, cụ nói, “bác nghĩ là có. Chỉ một người. Một cậu thanh niên,
không lớn hơn cậu nhóc này là mấy.” Nhịp bập bênh dừng lại khi cụ nhớ ra
chuyện cũ. “Cậu ta đi vào thị trấn sáng ngày hôm sau, trên người không có
lấy một vết xước. Gần như không hề bị chấn động, cứ nghĩ đến việc cậu ta
vừa phải chứng kiến số phận của tất cả bạn bè mình mà xem. Đó là điều kỳ
quái nhất.”

“Có thể cậu ấy bị sốc”, ông Martin nói.

“Nếu thế bác cũng chẳng thấy lạ”, cụ Oggie đáp. “Cậu ta chỉ lên tiếng có

độc một lần, hỏi bố bác khi nào chuyến tàu kế tiếp nhổ neo vào đất liền.
Cậu ta bảo muốn tự mình cầm vũ khí giết lũ quái vật đáng nguyền rủa đã
hãm hại người thân của cậu ta.”

Câu chuyện cụ Oggie kể cũng cường điệu hệt như những câu chuyện ông

nội Portman từng hay kể, ấy vậy nhưng tôi không có lý do gì để nghi ngờ
cụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.