TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 105

lối đi hơi lún xuống dưới đôi giày của tôi. Tôi đứng vắt nước khỏi chiếc áo
sơ mi của mình và lắc lắc mái tóc, rồi khi đã làm khô người đến hết mức có
thể xoay xở được - nghĩa là cũng chẳng khô cho lắm - tôi bắt đầu tìm kiếm.
Tìm cái gì, tôi cũng không rõ. Một cái hộp đựng thư chăng? Hay tên ông
nội tôi khắc trên một bức tường? Tất cả dường như đều khó có khả năng
xảy ra.

Tôi đi vòng quanh, lật giở những chồng báo cũ dính bết, cúi xuống ngó

dưới gầm ghế gầm bàn. Tôi tưởng tượng sẽ khám phá ra một cảnh tượng
kinh hoàng nào đó - một đống xương khô mặc những mảnh giẻ rách cháy
đen - nhưng tất cả những gì tôi tìm thấy là những căn phòng đã trở thành lộ
thiên chứ không còn nằm trong nhà, mọi nét đặc trưng đã bị hơi ẩm, gió và
những lớp bụi đất xóa hết. Tầng trệt chẳng cho biết điều gì. Tôi quay trở lại
cầu thang, biết rằng lần này mình sẽ phải leo thôi. Câu hỏi duy nhất là leo
lên hay xuống đây? Một lý do chống lại việc leo lên tầng là có rất ít cơ hội
tẩu thoát cấp tốc (khỏi những con khỉ đột hay những con ma cà rồng hoặc
bất cứ thứ gì khác mà bộ óc đang lo sợ của tôi có thể tưởng tượng ra) ngoại
trừ lao mình xuống qua một khung cửa sổ trên lầu. Đi xuống hầm cũng gặp
phải rắc rối tương tự, thêm vào đó còn có thêm điểm tệ hại là tối tăm, trong
khi tôi không có đèn pin. Vậy thì lên lầu.

Các bậc cầu thang phản đối sức nặng của tôi bằng một bản giao hưởng

run rẩy và cọt kẹt, nhưng vẫn đứng vững, và những gì tôi khám phá ra trên
lầu - ít nhất là so với tầng trệt bị bom phá tan tành - trông giống như một cái
kén thời gian. Nằm dọc một lối đi giấy dán tường đã bong tróc, các căn
phòng đều ở tình trạng tốt đến mức đáng ngạc nhiên. Cho dù có một hai
phòng đã bị nấm mốc xâm chiếm ở chỗ mưa lọt vào qua khung cửa sổ vỡ,
trong những căn phòng còn lại là những món đồ gần như mới tinh, chỉ khác
ở chỗ có một hai lớp bụi mỏng: một cái áo sơ mi bị mốc vắt bừa lên lưng
tựa của một cái ghế, ít tiền xu lẻ nằm rải rác trên một chiếc giường. Có thể
dễ dàng tin rằng mọi thứ vẫn y nguyên như khi những đứa trẻ để chúng lại,
như thể thời gian đã ngừng lại vào đêm họ chết.

Tôi đi từ phòng này sang phòng khác, kiểm tra mọi thứ bên trong như

một nhà khảo cổ học. Có những món đồ chơi bằng gỗ đã mủn nát trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.