TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 170

“Có mô tô bay không?” một cậu con trai mới dậy thì có tên Horace hỏi,

bộ vest sẫm màu cậu ta mặc khiến chủ nhân của nó trong giống như một
anh chàng học việc.

“Không”, tôi nói. “Ít nhất là chưa có.”

“Người ta đã xây các thành phố trên mặt trăng chưa?” một cậu con trai

khác hỏi đầy hy vọng.

“Hồi thập niên sáu mươi, chúng tôi đã để lại trên đó ít rác và một lá cờ,

nhưng cũng chỉ có thế thôi.”

“Nước Anh vẫn thống trị thế giới chứ?”

“À... không hẳn là thế.”

Họ có vẻ thất vọng. Chớp thời cơ, bà Peregrine liền nói, “Các em thấy

chưa? Nói cho cùng tương lai cũng không có gì ghê gớm cả. Chẳng có gì
không ổn với hiện tại cũ kỹ tốt đẹp ở đây lúc này!” Tôi có cảm giác đây là
điều bà thường cố in vào đầu đám trẻ, mà không mấy thành công. Nhưng nó
làm tôi tự hỏi: họ đã ở đây, trong “hiện tại cũ kỹ tốt đẹp lúc này”, được bao
lâu rồi?

“Các bạn có phiền nếu mình hỏi các bạn bao nhiêu tuổi rồi không?” tôi

hỏi.

“Mình tám mươi ba tuổi”, Horace nói.

Olive giơ tay lên đầy phấn khích. “Tuần tới là tớ bảy mươi lăm tuổi

rưỡi!” Tôi tự hỏi làm cách nào họ theo dõi được tháng và năm nếu ngày
không bao giờ thay đổi.

“Tớ một trăm mười bảy hay một trăm mười tám tuổi gì đấy”, một cậu

con trai mắt lờ đờ tên là Enoch nói. Trong cậu ta chỉ chưa quá mười ba. “Tớ
từng sống trong một vòng khác trước khi tới vòng này”, cậu ta giải thích.

“Tớ gần tám mươi bảy tuổi rồi”, Millard nói trong khi mỡ ngỗng chảy

nhỏ giọt từ miệng, và khi cậu ta nói, chỗ thịt ngỗng đang nhai dở không
ngừng chuyển động bên trong bộ hàm vô hình của cậu ta để tất cả cùng
thấy. Mọi người rên lên che mắt và nhìn đi chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.