TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 209

răn dạy để cuộc trò chuyện này có thể tính là nghiêm túc.

“Về chuyện đó thì bố đúng”, tôi nói, mặc dù trong thâm tâm tôi không

thể tin có ai trong hai cậu chàng kia đủ khả năng làm chuyện đó. Worm và
Dylan thích nói thánh nói tướng, nhưng cũng chỉ có thế thôi.

Bố ngồi xuống đối diện với tôi. Trông ông có vẻ mệt mỏi. “Bố vẫn muốn

biết bằng cách nào người ta lại có thể bị bắt nắng vào một ngày như hôm
nay.”

Phải rồi. Những vết bắt nắng. “Con đoán là da con hơi nhạy cảm”, tôi

nói.

“Chắc là vậy thôi”, bố tôi nói khô khan.

Ông để tôi yên, và tôi đi tắm, đồng thời nghĩ về Emma. Sau đó, tôi đánh

răng trong lúc nghĩ về Emma rồi rửa mặt trong lúc nghĩ về Emma. Tiếp
theo, tôi về phòng, lấy quả táo cô đưa cho tôi từ trong túi ra, để nó lên bàn
đầu giường, rồi sau đó, như thể nhằm đảm bảo với bản thân là cô vẫn còn
tồn tại, tôi lấy điện thoại của mình ra và xem qua những bức ảnh tôi đã chụp
cô hồi chiều. Khi nghe thấy tiếng bố lên giường ở phòng bên, tôi vẫn đang
xem, khi những chiếc máy phát ngừng hoạt động và đèn trong phòng tôi tắt
phụt, tôi vẫn đang xem, rồi đến khi không còn ánh sáng ở đâu khác, chỉ có
khuôn mặt Emma trên màn hình điện thoại bé nhỏ của tôi, tôi vẫn nằm đó
trong bóng tối và tiếp tục xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.