TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 220

“Đây là chuyện xảy đến với những kẻ đào ngũ trong quân đội của ta!”

cậu ta la lên, và ném chú lính cụt chân xuống cỏ, nó quằn quại trong thật
quái gở trong lúc những chàng lính khác xông vào tấn công nó.

“Cậu luôn cư xử với tất cả đồ chơi của mình theo cách đó sao?”

“Sao cơ?” cậu ta hỏi. “Cậu thấy thương hại cho chúng à?”

“Tớ không biết nữa. Có nên thế không nhỉ?”

“Không. Nếu không nhờ tớ thì chúng còn chẳng có sự sống.”

Tôi bật cười, và Enoch quắc mắt nhìn tôi. “Có gì buồn cười hả?”

“Chắc cậu đang đùa.”

“Cậu hơi đầu đất phải không hả?” cậu ta nói. “Nhìn đây.” Cậu ta chộp lấy

một lính đất sét và lột hết quân phục ra. Sau đó, bằng cả hai tay, cậu ta bẻ
đôi nó ra ngang thân và moi từ trong lồng ngực đất sét ra một quả tim nhỏ
xíu đang co bóp. Chú lính lập tức bất động. Enoch dùng ngón cái và ngón
trỏ cầm quả tim lên cho tôi xem.

“Quả tim này lấy từ một con chuột”, cậu ta giải thích. “Đó là khả năng

của tớ - lấy đi sự sống của một thứ và trao nó cho thứ khác, có thể bằng đất
sét như cái này hoặc vật gì đó từng sống nhưng không còn sống nữa.”
Enoch bỏ quả tim đã ngừng đập vào trong bộ áo liền quần của mình. “Ngay
khi nghĩ ra cách huấn luyện đúng đắn cho chúng, tớ sẽ có cả một đạo quân
như thế này. Chỉ có điều chúng sẽ rất to lớn.” Và cậu ta giơ thẳng một cánh
tay lên cao quá đầu để cho tôi thấy cao lớn đến mức nào.

“Cậu có thể làm gì?” cậu ta hỏi.

“Tớ à? Không gì cả, thật đấy. Ý tớ là không thể làm gì đặc biệt như cậu.”

“Tiếc thật”, cậu ta đáp. “Nhưng dù sao cậu cũng sẽ tới sống cùng bọn tớ

chứ?” Vẻ mặt cậu ta cho thấy không hẳn muốn tôi làm thế, cậu ta dường
như chỉ tò mò.

“Tớ không biết nữa”, tôi nói. “Tớ chưa nghĩ về chuyện đó.” Tất nhiên

đây là một lời nói dối. Tôi đã nghĩ về chuyện đó, nhưng chủ yếu như một
giấc mơ giữa ban ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.