TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 222

“Anh bạn Victor của tớ. Anh ấy muốn gặp cậu. Hãy lên đó nói chuyện

một chút.”

“Được”, tôi nói. “Tớ sẽ đi.”

Tôi bắt đầu đi về phía trại trẻ, rồi sau đó nghe tiếng Enoch huýt sáo. Cậu

ta làm điệu bộ lướt một bàn tay dọc theo phía trên một khung cửa. Chìa
khóa
, miệng cậu ta tạo thành khẩu hình.

“Sao tớ lại cần chìa khóa nếu có người ở trong phòng?”

Cậu ta quay đi, giả bộ không nghe thấy.

***

Tôi thong thả đi vào trong nhà, lên cầu thang như thể có việc ở trên đó và

chẳng quan tâm nếu có ai biết chuyện. Tới lầu hai không bị ai trông thấy, tôi
rón rén bước tới chỗ căn phòng ở cuối hành lang và thử mở cửa. Cửa bị
khóa. Tôi gõ, nhưng không ai trả lời. Ngoái lại nhìn đằng sau để đảm bảo
không có ai đang theo dõi, tôi đưa bàn tay lên dò tìm phía trên khung cửa.
Tất nhiên tôi tìm thấy một cái chìa khóa.

Tôi mở cửa, lách vào trong. Căn phòng cũng giống như bất cứ phòng ngủ

nào khác trong trại trẻ - có một tủ thấp có ngăn kéo, một tủ đứng đựng quần
áo, một lọ hoa trên bàn đầu giường. Mặt trời gần trưa chiếu qua rèm cửa
kéo kín màu mù tạt, làm ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi, khiến cho cả căn
phòng dường như bị đóng khuôn trong hổ phách. Chỉ đến lúc đó, tôi mới để
ý thấy một thanh niên nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé
mở, bị che khuất nửa người sau một tấm màn ren.

Tôi cứng người lại, sợ đánh thức anh ta. Tôi nhận ra anh ta từ cuốn

album của bà Peregrine, mặc dù tôi chưa hề thấy anh ta vào các bữa ăn hay
quanh ngôi nhà, và chúng tôi cũng chưa bao giờ được giới thiệu với nhau.
Trong bức ảnh, anh ta đang ngủ trên giường, giống hệt như lúc này. Có phải
anh ta đã bị cách ly, đã nhiễm phải một chứng bệnh ngủ nào đó không?
Liệu có phải Enoch đang tìm cách để làm cả tôi cũng bị mắc bệnh nữa?

“Xin chào?” tôi thì thầm. “Anh vẫn thức chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.