TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 248

theo cô. Cô đặt một bàn tay lên ngực tôi, vừa dịu dàng vừa kiên quyết. “Tớ
cần thởđã, chàng ngốc.”

Tôi bật cười: “Được rồi.”

Cô nắm lấy hai bàn tay tôi và nhìn vào tôi, tôi liền nhìn lại. Chỉ nhìn nhau

thôi, nhưng cảm xúc này gần như còn mãnh liệt hơn cả hôn. Rồi Emma nói,
“Cậu cần ở lại.”

“Ở lại”, tôi nhắc lại.

“Ở đây. Với bọn tớ.”

Hiện thực trong những lời cô nói len lỏi vào, và sự mê hoặc của những gì

vừa xảy ra giữa hai chúng tôi liền tan biến.

“Tớ muốn lắm, nhưng tớ không nghĩ mình có thể.”

“Tại sao lại không?”

Tôi ngẫm nghĩ về ý tưởng đó. Mặt trời, tiệc tùng, bạn bè - và sự đồng

nhất, những ngày giống hệt nhau toàn tập. Bạn có thể phát ốm với bất cứ cái
gì nếu quá nhiều, như tất cả những thứ xa xỉ phù phiếm mẹ tôi mua về để
rồi nhanh chóng phát chán với chúng.

Nhưng Emma. Còn có Emma. Có thể không lạ lắm, những gì chúng tôi

có thể có. Tôi hoàn toàn có thể ở lại một thời gian, yêu cô rồi sau đó về nhà.
Nhưng không. Đến khi tôi muốn rời khỏi thì đã là quá muộn. Emma chính
là một nàng tiên cá mồi chài thủy thủ lao vào chỗ chết. Tôi cần mạnh mẽ
lên.

“Người cậu muốn là ông tớ, không phải tớ. Tớ không thể đóng vai ông

cho cậu được.”

Emma nhìn đi chỗ khác, vẻ đau khổ. “Đó không phải lý do vì sao cậu nên

ở lại. Cậu thuộc về nơi này, Jacob.”

“Không phải. Tớ không giống cậu.”

“Có, có đấy”, cô khăng khăng.

“Không phải. Tớ là một người bình thường, giống như ông nội tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.