TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 247

lên một quầng sáng xanh lơ lấp lánh. Những ngôi sao màu lục kết lại quanh
bàn tay ấy, lóe sáng và xoay tròn, bắt chước theo những cử động của cô như
một đàn cá, và tôi chợt nhận ra đây đúng là một đàn cá thật.

Bị mê hoặc, tôi mất cả ý niệm về thời gian. Chúng tôi ở lại đó có lẽ phải

đến hàng giờ, mặc dù thực ra chỉ là vài phút. Sau đó, tôi cảm thấy Emma
thúc khuỷu tay vào tôi, và chúng tôi rút lui qua ngưỡng cửa, leo lên thang,
và khi chúng tôi ngoi lên khỏi mặt nước, thứ đầu tiên tôi trong thấy là một
dải ngân hà dài huy hoàng vắt ngang qua bầu trời và tôi cảm thấy bầy cá và
những ngôi sao tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh, những phần trùng khớp
của một tổng thể cổ xưa và bí hiểm nào đó.

Chúng tôi chui lên ngồi trên vỏ tàu và tháo mặt nạ lặn ra. Suốt hồi lâu,

chúng tôi chỉ ngồi như thế, nửa người chìm trong nước, chân chạm vào
nhau, không nói nên lời.

“Những con cá đó là gì vậy?” cuối cùng tôi nói.

“Bọn tớ gọi chúng là cá phát sáng.”

“Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cá phát sáng.”

“Hầu hết mọi người cũng thế”, cô nói. “Chúng ẩn mình.”

“Chúng thật đẹp.”

“Phải.”

“Và đặc biệt.”

Emma mỉm cười. “Cũng đúng nốt.” Rồi bàn tay cô đặt lên đầu gối tôi, và

tôi để nó nằm đó, vì bàn tay ấy thật ấm áp và đem đến cảm giác thật dễ chịu
dưới làn nước lạnh. Tôi lắng nghe tìm kiếm giọng nói trong đầu nhắc tôi
không được hôn cô, nhưng nó đã lặng thinh.

Thế rồi chúng tôi hôn nhau. Cảm giác mãnh liệt khi môi chúng tôi chạm

nhau, lưỡi chúng tôi ép vào nhau còn bàn tay tôi áp lên gò má trắng mịn
hoàn hảo của Emma chặn đứng mọi suy nghĩ về đúng hay sai cũng như tất
cả ký ức về lý do vì sao ban đầu tôi lại theo cô đến đó. Chúng tôi hôn và
hôn, thế rồi đột nhiên tất cả kết thúc. Khi cô lùi ra xa, khuôn mặt tôi vẫn tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.