TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 245

vào trong xuồng, rồi Emma đưa cho tôi một mái chèo, cả hai chúng tôi cùng
bắt đầu chèo xuồng, hướng tới chỗ ngọn hải đăng. Buổi tối ấm áp, mặt biển
lặng sóng, và trong vài phút tôi đắm mình trong giai điệu vui tai của mái
chèo khỏa nước. Cách ngọn hải đăng chừng một ki lô mét, Emma ngừng
chèo và bước qua mạn. Trước sự kinh ngạc của tôi, cô không chìm nghỉm
xuống dưới những con sóng mà đứng thẳng dậy, nước chỉ ngập tới hai đầu
gối.

“Cậu đang đứng trên một doi cát hay cái gì vậy?” tôi hỏi.

“Không phải.” Cô với tay vào trong lòng xuồng, lấy ra một cái neo nhỏ

và ném xuống. Cái neo rơi chừng một mét thì dừng lại keng một cái. Một
khoảnh khắc sau, luồng sáng của ngọn hải đăng quét qua và tôi nhìn thấy
một cái thân tàu trải rộng phía dưới chúng tôi.

“Một chiếc tàu đắm!”

“Lại đây nào”, cô nói, “chúng ta gần đến nơi rồi. Và mang theo mặt nạ

lặn của cậu.” Cô bắt đầu bước đi trên mặt thân con tàu đắm.

Tôi thận trọng bước ra khỏi xuồng và đi theo. Nếu ai đó quan sát từ trên

bờ, trông chúng tôi chắc có vẻ như đang bước đi trên nước.

“Cái tàu này to chừng nào vậy?” tôi hỏi.

“Khổng lồ. Nó là một chiến hạm của Đồng minh. Đụng phải mìn quân

nhà và chìm ngay tại đây.”

Emma dừng bước. “Tránh nhìn về phía hải đăng trong một phút”, cô nói.

“Hãy để mắt cậu làm quen với bóng tối.”

Vậy là chúng tôi đứng nhìn vào bờ và đợi trong khi những con sóng nhẹ

vỗ vào ống chân chúng tôi. “Được rồi, bây giờ làm theo tớ và hít một hơi
thật sâu vào.” Cô bước tới một cái lỗ đen ngòm trên thân tàu - một cái cửa
theo như hình dạng của nó - rồi ngồi xuống bên mép và nhao người vào
trong.

Thật điên rồ, tôi thầm nghĩ. Rồi sau đó tôi chụp cái mặt nạ lặn cô đã đưa

cho và lao xuống theo sau cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.