TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 302

“Đó là cách gọi của chúng”, hắn nói.

Tôi không hiểu nữa. Tôi đã không còn gặp người làm vườn kể từ khi mẹ

tôi thay ông ta bằng người khác ba năm trước, và ông Barron cũng đã biến
mất khỏi cuộc đời tôi sau năm lớp tám. Liệu có thật là họ - gã này - đã theo
dõi tôi không?

“Làm thế nào ông biết phải tìm tôi ở đâu?”

“Sao chứ, Jacob”, hắn nói, giọng lại thay đổi thêm lần nữa, “chính cậu đã

cho tôi biết. Một cách bí mật, tất nhiên rồi.” Giờ lại là khẩu âm miền Trung
nước Mỹ, nhẹ nhàng, có học thức. Hắn chĩa cây đèn pin lên trên để quầng
sáng của nó chiếu vào mặt mình.

Bộ râu tôi thấy hắn mang hôm trước đã biến mất. Giờ đây thì không thể

nhầm lẫn được nữa.

“Bác sĩ Golan”, tôi thốt lên, giọng nói lào thào của tôi bị chìm nghỉm

trong tiếng mưa trút xuống rầm rầm.

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại giữa chúng tôi mấy ngày trước.

Tiếng ồn phía đầu dây bên kia - hắn nói đang ở sân bay. Nhưng không phải
hắn đang đi đón em gái. Hắn đang tới tìm tôi.

Tôi tựa lưng vào cái bồn ông Martin nằm, choáng váng, cả người mụ mị.

“Người hàng xóm”, tôi nói. “Ông già đang tưới nước bãi cỏ vào đêm ông
nội tôi chết. Đó cũng là ông.”

Gã đàn ông mỉm cười.

“Nhưng còn đôi mắt của ông”, tôi nói.

“Kính áp tròng”, hắn trả lời. Hắn dùng ngón cái lấy một bên kính áp

tròng ra, để lộ một con mắt trắng đục. “Ngày nay người ta có thể làm giả
những thứ thật đáng kinh ngạc. Và nếu tôi có thể dự đoán thêm vài câu hỏi
nữa của cậu thì, phải, tôi là một bác sĩ tâm lý có bằng cấp - đầu óc của
những người bình thường đã từ lâu hấp dẫn tôi - và không, bất chấp việc
những buổi trị liệu của chúng ta dựa trên sự dối trá, tôi không nghĩ chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.