TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 316

tôi hãy đợi đến khi hôm nay trở thành hôm qua và tất cả những thứ này biến
mất rồi hãy cố gắng tìm đến trại trẻ thì hai cánh tay rắn rỏi bỗng ôm chầm
lấy tôi.

“Cậu còn sống!” Bronwyn reo lên. Enoch và Hugh đang ở cùng cô, và

khi cô lùi ra hai cậu con trai tiến lại bắt tay tôi và ngắm nghía tôi từ đầu đến
chân.

“Tớ xin lỗi đã gọi cậu là một kẻ phản bội”, Enoch nói. “Tớ rất vui là cậu

không chết.”

“Cả tớ cũng thế”, tôi đáp.

“Tất cả vẫn lành lặn chứ?” Hugh vừa hỏi vừa ngắm nghía tôi.

“Còn đủ hai tay hai chân”, tôi nói, vung chân đá lên để chứng tỏ chúng

còn nguyên lành. “Và các cậu không phải lo về con hồn rỗng đó nữa.
Chúng tớ giết nó rồi.”

“Ồ, khiêm tốn làm gì!” Emma nói đầy tự hào. “Cậu đã giết nó.”

“Xuất sắc”, Hugh nói, nhưng cả cậu ta lẫn hai người kia đều không hề

mỉm cười.

“Có chuyện gì vậy?”, tôi hỏi. “Đợi đã. Tại sao ba cậu không ở trại trẻ?

Bà Peregrine đâu?”

“Cô ấy đi rồi”, Bronwyn nói, môi run rẩy. “Cả cô Avocet nữa. Hắn bắt họ

đi.”

“Ôi Chúa ơi”, Emma thốt lên. Chúng tôi đã quá muộn.

“Hắn đến mang theo súng”, Hugh nói, mắt nhìn chằm chặp xuống đất.

“Định bắt Claire làm con tin, nhưng bạn ấy cắn hắn bằng cái miệng sau gáy,
thế là hắn tóm tớ. Tớ cố chống lại, nhưng hắn dùng súng nện vào đầu tớ.”
Cậu ta sờ tay vào sau tai và khi bỏ ra, các ngón tay cậu ta dính máu. “Hắn
nhốt tất cả mọi người dưới hầm và nói nếu cô phụ trách và cô Avocet không
biến thành chim, hắn sẽ khoan thêm một cái lỗ nữa lên đầu tớ. Họ đành làm
theo, và hắn nhét cả hai vào trong một cái lồng.”

“Hắn có một cái lồng sao?” Emma hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.