TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 33

lên bầu trời lấp lánh các vì sao.

Một lát sau, Ricky xồng xộc lao đến từ sau lùm cây. Nhìn thấy ông nằm

bất động trên tay tôi, cậu ta bật lùi lại một bước. “Ôi trời ơi. Ôi lạy Chúa. Ôi
lạy Chúa”, cậu ta thét lên, đưa hai tay bưng mặt, và trong khi cậu ta lảm
nhảm về tìm mạch và gọi cảnh sát, rồi hỏi tôi có thấy gì trong rừng hay
không, một cảm giác lạ lùng tột độ xâm chiếm lấy tôi. Tôi đặt ông nội
xuống và đứng dậy, mọi đầu dây thần kinh căng lên nhờ cái trực giác mà tôi
không hề biết mình có. Có thứ gì đó trong rừng, được rồi - tôi có thể cảm
nhận được điều đó.

Không có trăng, và trong các lùm cây không có gì động cựa ngoài chính

chúng tôi, ấy thế nhưng bằng cách nào đó tôi lại biết đúng thời điểm để giơ
đèn pin lên, biết đúng vị trí để rọi đèn tới, và trong một khoảnh khắc, tôi
nhìn thấy trong luồng sáng hẹp ấy một khuôn mặt dường như vừa bước ra
từ những cơn ác mộng thời thơ ấu của tôi. Khuôn mặt đó trợn trừng nhìn lại
với đôi mắt ngập giữa chất lỏng tối sẫm, những múi thịt nhăn nheo đen như
than đeo bùng nhùng trên cái lưng gù, miệng nó há ngoác ra một cách quái
đản để một mớ lưỡi dài như những con lươn uốn éo thò ra. Tôi hét lên gì
đó, nó liền quay ngoắt lại và biến mất, làm lùm cây rung rinh khiến Ricky
chú ý. Cậu ta giơ khẩu súng .22 lên và bắn, pằng - pằng - pằng - pằng, rồi
hỏi, “Cái gì thế? Cái quỷ gì thế?” Nhưng cậu ta không nhìn thấy nó, còn tôi
không thể nói cho cậu ta hiểu được trong khi tôi đang đứng chết cứng tại
chỗ như hóa đá, cái đèn pin đang cạn nguồn chập chờn chiếu vào khoảng
rừng hoang vắng. Rồi sau đó chắc tôi đã ngất đi, vì cậu ta có gọi Jacob,
Jake, này Ed, mày ổn chứ hay gì đó, và đó là điều cuối cùng tôi còn nhớ
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.