đến thế. Chúng sẽ ép buộc họ phải thực hiện lại phản ứng từng tạo ra các
hồn rỗng hồi trước - chỉ có điều ở quy mô lớn hơn. Lớn hơn rất nhiều.”
Tôi nghe thấy ai đó kêu lên thảng thốt. Những người khác đều im lặng.
Tôi nhìn quanh tìm bà Peregrine và thấy bà cô độc đậu bên rìa cái hố bom ở
chỗ Adam.
“Chúng ta cần chặn chúng lại”, Hugh nói. “Chúng ta cần tìm ra nơi
chúng mang các Chủ Vòng Thời Gian tới.”
“Bằng cách nào?” Enoch hỏi. “Bám theo một chiếc tàu ngầm chắc?”
Đằng sau tôi, một tiếng hắng giọng vang lên thật to, chúng tôi quay lại thì
thấy Horace đang ngồi xếp bằng trên đất. “Tớ biết nơi chúng đang tới”, cậu
ta khẽ nói.
“Ý cậu là sao, cậu biết ư?”
“Đừng bận tâm cậu ấy biết bằng cách nào, cậu ấy biết”, Emma nói.
“Chúng đã mang cô ấy đi đâu, Horace?”
Cậu ta lắc đầu. “Tớ không biết tên nơi đó”, cậu ta nói, “nhưng tớ đã thấy
nó.”
“Vậy hãy vẽ nó ra”, tôi nói.
Cậu ta ngẫm nghĩ giây lát rồi kiên quyết đứng dậy. Trông như một người
truyền bá Phúc Âm hành khất trong bộ vest đen rách toạc, cậu ta lê chân tới
chỗ một đống tro tràn ra từ bên trong ngồi nhà nứt toác rồi cúi xuống bốc
đầy một lòng bàn tay muội than. Tiếp theo, dưới ánh trăng dìu dịu, cậu ta
bắt đầu vẽ lên một bức tường vỡ bằng những nét thật rộng.
Chúng tôi xúm lại quanh để xem. Cậu ta đang vẽ một hàng những nét
đậm thẳng đứng, trên cùng là nhưng vòng xoắn mảnh, trông như cọc rào và
dây thép gai. Ở một bên là một khu rừng tối tăm. Dưới đất có tuyết phủ,
được thể hiện bằng muội than đen. Và đó là tất cả.