TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 39

Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng đưa tôi tới gặp bác sĩ tâm lý thật - một người

đàn ông trầm lặng có nước da màu ô liu tên là bác sĩ Golan. Tôi không
chống đối. Tôi biết mình cần sự giúp đỡ.

Tôi nghĩ mình là một ca rất hóc búa, song bác sĩ Golan đã giải quyết

xong trường hợp của tôi nhanh tới mức đáng ngạc nhiên. Thái độ bình thản,
không chút cảm xúc của ông ta khi giải thích mọi thứ gần như đã thôi miên
tôi, và chỉ trong vòng hai buổi trị liệu, ông ta đã thuyết phục được tôi rằng
con vật kia chẳng qua chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng bị kích động thái
quá của tôi; sang chấn tâm lý từ cái chết của ông nội tôi đã làm tôi nhìn thấy
thứ không thực sự có mặt ở đó. Bác sĩ Golan giải thích rằng ban đầu chính
những câu chuyện kể của ông nội Portman đã ghi lại trong tâm trí tôi hình
ảnh sinh vật đó, vì thế chỉ có thể lý giải một cách hợp lý là khi tôi quỳ gối
đỡ ông trên tay, quay cuồng trước cú sốc kinh khủng nhất quãng đời non trẻ
của mình, tôi đã tưởng tượng ra chính con quái vật ông đã kể.

Thậm chí còn có cả một cái tên cho trạng thái của tôi: rối loạn stress cấp

tính. “Mẹ chẳng thấy nó có gì dễ thương

[1]

cả,” mẹ tôi nói khi nghe được

lời chẩn đoán mới bóng bẩy về tôi. Dẫu vậy, câu bông đùa của mẹ chẳng
làm tôi bận tâm. Gần như bất cứ bệnh gì nghe cũng còn hơn bị điên.

Thế nhưng việc tôi không còn tin rằng những con quái vật có thật không

có nghĩa là tôi đã khá hơn. Tôi vẫn bị những con ác mộng giày vò. Tôi sợ
hãi, hoang tưởng và cực kỳ khó tương tác với người khác tới mức bố mẹ tôi
phải thuê một gia sư để tôi chỉ phải đến trường học vào những ngày tôi cảm
thấy đủ sức làm vậy. Và cuối cùng họ cũng cho phép tôi nghỉ việc ở Smart
Aid. “Cảm thấy khá hơn” trở thành công việc mới của tôi.

Chẳng bao lâu sau, tôi cũng quyết định làm cho mình bị đuổi khỏi cả

công việc này nữa. Khi vấn đề vặt vãnh về chứng điên loạn nhất thời của tôi
đã được làm rõ, chức năng của bác sĩ Golan dường như chủ yếu chỉ còn gói
gọn vào chuyện kê đơn. Vẫn còn gặp ác mộng ư? Tôi đã có thuốc này cho
nó. Lên cơn hoảng loạn trên xe đưa đón của trường ư? Cái này sẽ giúp giải
quyết ổn thỏa. Không ngủ được? Hãy tăng liều lên thôi. Tất cả những viên
thuốc đó làm tôi phát phì lên và đờ đẫn đi, trong khi tôi vẫn khổ sở như cũ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.