TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 52

mấy khéo léo rằng dịp cuối tuần sắp tới chắc chắn sẽ buồn chán và tẻ nhạt
ra sao, trong khi tất cả chúng tôi đều biết thừa tôi sắp tròn mười sáu tuổi.
Tôi đã khẩn khoản nài xin bố mẹ hãy bỏ qua bữa tiệc sinh nhật năm nay vì,
bên cạnh các lý do khác, tôi chẳng thể nghĩ ra được dù chỉ một người mà tôi
muốn mời, song vì lo rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian một mình, hai
người khư khư cho rằng giao tiếp xã hội là một hình thức trị liệu. Sốc điện
cũng được coi là một hình thức trị liệu đấy, tôi nhắc nhở họ. Nhưng mẹ tôi
rất ghét phải bỏ lỡ bất cứ cái cớ nào dù mong manh nhất để tiệc tùng ăn
mừng - có lần bà đã mời bạn bè đến mừng sinh nhật con vẹt Australia mào
vàng của chúng tôi - một phần vì bà rất khoái khoe ngôi nhà chúng tôi đang
sống. Cầm ly rượu vang trên tay, mẹ lôi khách đi từ căn phòng chật ních đồ
đạc này sang căn phòng khác, hết lời tán dương tài năng của kiến trúc sư và
kể lại những câu chuyện đầy khó khăn gay cấn về quá trình xây dựng (“Phải
mất hàng tháng mới mua được những cái giá đèn treo tường này từ Italia
đấy.”)

Chúng tôi vừa về đến nhà sau buổi trị liệu thảm họa của tôi với bác sĩ

Golan. Tôi đi theo bố vào căn phòng khách tối om một cách rất đáng ngờ
còn ông đang lẩm nhẩm gì đó kiểu như “Thật tệ khi chúng ta lại không
chuẩn bị gì cho sinh nhật con” và “À mà không sao, để năm tới cũng được
mà” thì tất cả ánh sáng bừng lên tràn ngập không gian, để lộ ra băng rôn
chúc mừng, bóng bay, và cả một đám đông đủ thành phần các cô dì chú bác
và anh chị em họ mà hiếm khi tôi nói chuyện cùng - bất cứ ai mẹ tôi có thể
huy động đến dự - và Ricky, người tôi rất ngạc nhiên thấy lởn vởn cạnh tô
rượu pân lớn, trông lạc lõng đến tức cười trong chiếc áo khoác da gắn mũ
đinh trang trí. Khi mọi người đã xong màn chúc mừng và tôi đã thôi giả vờ
ngạc nhiên, mẹ khoác vai tôi thì thầm, “Thế này có ổn không?” Tôi rất khó
chịu, mệt mỏi và chỉ muốn chơi game Warspire III: The Summoning trước
khi leo lên giường và bật ti vi. Nhưng chúng tôi sẽ phải làm gì đây, bảo mọi
người về nhà hết ư? Tôi nói mọi thứ đều ổn, và bà mỉm cười như thể để
cảm ơn tôi.

“Ai muốn xem phần mới xây thêm nào?” mẹ tôi du dương nói, tự rót

thêm cho mình một ít Chardonnay trước khi dẫn đầu một đoàn họ hàng kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.