TRẠI TRẺ ĐẶC BIỆT CỦA CÔ PEREGRINE - Trang 54

cũng đủ để chốt lại thỏa thuận. Khi nói xong, bác cười ngạo nghễ, và chìa
tay ra để tôi bắt. “Vậy cháu nghĩ sao, Jacob?”

Tôi đoán nó đã được tính toán để trở thành một đề nghị tôi không thể từ

chối, nhưng tôi thà trải qua mùa hè trong một trại lao động ở Siberia còn
hơn ở bên bác tôi và lũ con được nuông chiều của ông. Còn chuyện làm
việc tại trụ sở của Smart Aid, tôi biết nhiều khả năng đó là một phần không
thể tránh trong tương lai của mình, nhưng tôi đã tính sẽ phải có ít nhất vài
mùa hè tự do nữa cộng thêm bốn năm đại học trước khi buộc phải nhốt
mình vào cái lồng của tập đoàn. Tôi do dự, cố nghĩ cho mình một lối thoát
êm thấm. Thay vì thế, những gì tôi nói ra lại là, “Hiện giờ cháu không chắc
bác sĩ tâm lý của cháu sẽ nghĩ đó là một ý tưởng hay.”

Đôi lông mày chổi sể của bác tôi nhíu lại. Gật gật gù gù ông nói, “À phải,

hẳn rồi, tất nhiên. Vậy cứ coi như bác cháu mình chỉ nói suông thôi nhỉ?”
Rồi ông bỏ đi không buồn đợi câu trả lời, giả bộ vừa thấy ai đó bên kia
phòng mà ông cần phải tới bắt chuyện.

Mẹ tôi tuyên bố đã đến lúc mở quà. Bà luôn nhất quyết đòi tôi phải làm

việc đó trước mặt tất cả mọi người, một chuyện cực kỳ rắc rối, vì như đã
nhắc qua lúc trước, tôi không có khiếu nói dối cho lắm. Điều đó cũng có
nghĩa là tôi không hề giỏi trong việc vờ thể hiện lòng biết ơn vì những chiếc
đĩa CD nhạc Giáng sinh đồng quê được tặng lại hay phiếu đặt mua dài hạn
tạp chí Field and Stream - suốt nhiều năm bác Les đã bị ám ảnh bởi ảo
tưởng đáng kinh ngạc rằng tôi là một đứa “hướng ngoại” - nhưng vì phép
lịch sự tôi cố nặn ra một nụ cười và nâng từng món quà đã được mở giấy
bọc ra lên để mọi người cùng chiêm ngưỡng cho tới khi chồng quà trên bàn
cà phê chỉ còn lại ba món.

Tôi với lấy món quà bé nhất trước tiên. Bên trong là chìa khóa chiếc ô tô

mui kín sang trọng đã chạy được bốn năm của bố mẹ tôi. Mẹ tôi giải thích
là bố mẹ chuẩn bị mua một chiếc xe mới, vì thế tôi được thừa kế cái cũ.
Chiếc xe đầu tiên của tôi! Mọi người đều ồ và à, nhưng tôi cảm thấy mặt
mình nóng bừng. Nếu chấp nhận một món quà xa xỉ như thế trước mặt
Ricky thì có khác nào khoe của, giá cái xe của cậu ta còn chưa bằng món
tiền tiêu vặt hằng tháng tôi nhận được năm mười hai tuổi. Dường như bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.