TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 107

cười, để lộ hai lúm đồng tiền xoáy sâu trên má, “Huống hồ chẳng phải ta đã
quen công công rồi đấy ư? Sáng nay ta còn nơm nớp không biết người tới
dạy lễ nghi có phải một thái giám già nghiêm trang cổ hủ hay không nữa,
nào ngờ lại là công công.”

Hoàng Tử Hà cười đáp, “Đây cũng là nhờ vương phi hiền hậu, nên nô tài
mới hân hạnh được ngồi cùng xe…”

Hàn huyên thêm một lúc nữa thì Tố Khởi đến gọi cô đi, hai người cùng tới
đại sảnh dùng điểm tâm. Bánh ngũ phúc của nhà họ Vương đương nhiên
không giống thứ bánh trong trà lầu tửu quán bình thường, năm loại bánh
nhỏ được làm từ phục linh, sơn tra, tùng nhân, táo đỏ và vừng bày trên đĩa
pha lê, Vương Uẩn đích thân bưng đến trước mặt Hoàng Tử Hà, “Tiểu công
công thích ăn loại nào?”

Hoàng Tử Hà mới nhìn qua, còn chưa kịp đáp, y đã nhón một chiếc bánh
phục linh đặt trước mặt cô giới thiệu, “Đầu bếp nhà chúng ta có một điểm
giỏi là, bánh phục linh xưa nay không chứa vị thuốc, song vẫn giữ được
mùi thơm mát, không tin công công ăn thử xem. Đương nhiên tốt nhất là
thử hết mỗi loại một chiếc, như vậy mới đầy đủ cả ngũ phúc.”

Hoàng Tử Hà vội cảm tạ hắn, đoạn nhón một chiếc bánh phục linh trắng
thong thả ăn. Vương Uẩn ngồi xuống cạnh cô, hỏi thăm, “Tiểu công công
quê quán ở đâu, có phải người trong kinh không?”

Cô gật đầu đáp, “Nô tài ở ngoại ô kinh thành.”

Hắn lại hỏi, “Nghe công công nói hình như có pha giọng Thục, lẽ nào từng
sống ở đó?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Không hề. Có điều mẹ nô tài là người Thục.”

“Ồ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.