TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 118

trước, vẫn luôn đem bên người, người trong tranh giống hệt người thật, để
thiếp đem tới cho họ xem là được.”

“Vậy càng tốt, mau đưa cho chúng ta, để ta viết thư trước.”

Lý Thư Bạch đưa mắt ra hiệu, Hoàng Tử Hà liền ngoan ngoãn ra cửa, hỏi
mượn bút mực của chủ quán. Lý Nhuận ngồi một bên viết thư, Trần Niệm
Nương ngồi trước cây đàn, so lại dây. Hoàng Tử Hà ngồi đối diện, giúp bà
ta mở hộp phấn hương thông ra, tỉ mỉ bôi lên dây đàn.

Thấy ban nãy cô tỏ ra chu đáo, Trần Niệm Nương rất ưa thích, nhìn xuống
tay cô hỏi, “Tiểu công công cũng biết chơi đàn ư?”

“Trước đây tôi từng học tỳ bà và không hầu, song thiếu kiên nhẫn nên chỉ
biết sơ sơ thôi, giờ cũng bỏ bê cả rồi.”

“Thực đáng tiếc, bàn tay công công rất hợp học đàn.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên nói, “Chưa ai khen tay tôi đẹp cả.”

“Không phải đẹp, là thanh thoát mạnh mẽ, gảy cổ cầm hoặc tỳ bà thì bàn
tay rộng thế này là hợp, lúc nhấn phím mới bao quát được.”

Hoàng Tử Hà cười đáp, “Chắc tại hồi xưa tôi thích đá mã cầu nên mới
thành ra thế.”

Nghe đến mã cầu, Lý Nhuế liền chen ngang, “Ô, tên tiểu hoạn quan nhà
ngươi cũng thích đá mã cầu ư? Hôm nào đá chúng ta sẽ gọi ngươi nhé.”

Hoàng Tử Hà vội chống chế, “Nô tài chỉ mới tham gia mấy trận mà thôi.”

“Đúng là không nhìn ra được, ngươi mảnh khảnh thế này mà dám chơi mã
cầu, môn đó không cẩn thận là gãy chân què tay như chơi.” Lý Nhuế nói,
đoạn vươn tay bóp bóp vai cô, Hoàng Tử Hà hơi co người lại, đưa mắt nhìn
Lý Thư Bạch. Y phớt lờ, chỉ khẽ đằng hắng một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.