TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 125

“Một cầm sư kỹ viện từ Dương Châu đến lại cùng một thiếu nữ gia thế lên
kinh tuyển phi, sau đó chết lẫn trong đám nạn dân U Châu, xem ra đằng sau
chứa đựng rất nhiều việc đáng truy cứu.” Lý Thư Bạch hài lòng ra mặt với
tin tức cô đem về, “Thứ nhất, cô ta dùng canh thiếp giả, ngụy tạo ngày sinh.
Phải là người rất có năng lực giúp cô ta làm giả, bằng không khó lòng vượt
qua vòng thẩm định. Thứ hai, Vương Uẩn tuy không quen thân với cô ta,
nhưng thân phận cô ta quả có tồn tại trong tài liệu cũ từ mười mấy năm
trước, không phải là bịa đặt. Sách phong vương phi theo lệ phải chuyển hộ
tịch đến Trường An, ta đã sai người đi tra xét, quả thực trong hồ sơ mười
mấy năm trước có ghi lại, con gái chi thứ tư của nhà họ Vương ở Lang Gia
tên Vương Nhược, không thể giả mạo được.”

Lý Thư Bạch nói mà không nhìn cô, thong thả giơ ngón tay thứ ba lên,
“Trên đây là những điểm ta thấy không hợp lý, giờ nói ta nghe những
chuyện ngươi thấy không hợp lý đi.”

Hoàng Tử Hà rút cây trâm trên tóc, vạch lên bàn, “Thứ ba…”

Vừa dứt lời, cô lại vội vã giơ tay túm lấy mái tóc xổ ra, sau đó lập tức dùng
trâm búi lại.

Thấy Lý Thư Bạch chỉ nhìn, chẳng nói năng gì, cô lúng túng bỏ tay xuống
phân bua, “Tôi cứ quen tay, quên khuấy giờ mình đang là tiểu hoạn quan,
chỉ có một cây trâm búi tóc…”

“Quen tay gì mà lạ vậy, một hai ba bốn còn không nhớ được, lại định dùng
trâm vạch nữa.” Lý Thư Bạch cau mày, rút một tờ giấy Trừng tâm đường(*)
ném cho cô.

(*) Giấy Trừng tâm đường là một dạng giấy Tuyên do người Hán ở Huy
Châu sản xuất, được xếp vào hàng thượng phẩm và xưng tụng là mịn như
da, bền như ngọc, mỏng mà sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.