TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 127

“Vương gia muốn tôi đi là để…?”

Y nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên. Lạ thực, rõ ràng y đang cười với mình
mà sao cô thấy sởn cả gai ốc, tưởng đâu mình sắp bị kẻ trước mặt đạp
xuống ao bùn.

Quả nhiên, y đáp, “Đương nhiên là cùng Chu Tử Tần đào thi thể lên khám
nghiệm rồi.”

Hoàng Tử Hà cảm thấy mình sắp gục ngã tới nơi!

“Quỳ vương gia! Tôi là phận liễu yếu đào tơ mà! Là một thiếu nữ mới
mười bảy tuổi thôi đấy! Vương gia bảo tôi nửa đêm canh ba dẫn một gã
thanh niên lạ mặt đi đào mồ ư?”

“Trước đây chẳng phải ngươi vẫn theo cha mình đi tra án đấy thôi? Ta nghĩ
ngươi đã thấy không ít thi thể rồi.” Trước lời lên án đầy huyết lệ của cô, Lý
Thư Bạch chẳng mảy may cảm động, “Hay phải nói, thực ra ngươi chỉ biết
lải nhải cái gì mà rửa oan cho cha mẹ, chứ không hề thực lòng muốn làm?”

“…” Hoàng Tử Hà phẫn nộ nhìn khóe môi đã cong lên của y cùng vẻ háo
hức chờ xem kịch hay lồ lộ trên mặt, nhưng vừa nghe y nhắc đến việc của
cha mẹ, bỗng chốc một luồng hơi lạnh như nước đá đổ xối xuống đầu, lan
ra khắp người cô.

Hoàng Tử Hà, trước đây chẳng phải ngươi đã hạ quyết tâm, gác mọi thứ
trên đời qua một bên, chỉ có món nợ máu của cả gia đình mới là lý do duy
nhất để sống tiếp đấy sao?

Nghiến chặt răng, cô nhặt lấy con cá vàng trên mặt bàn, quay ngoắt người
đi thẳng.

Lý Thư Bạch lắng tai nghe tiếng đồng hồ nước bên ngoài, giục giã, “Đi
nhanh lên, sắp đến canh một rồi, kinh thành sẽ có giới nghiêm đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.