TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 129

“Phải, chính là ta.” Gã nhìn quanh một lượt rồi gặng, “Có phải vương gia
đã có chỗ dùng tới ta rồi không? Nghe nói gia đã tiến cử ta với bệ hạ, để ta
được theo cha tới Thục, cuối cùng ta cũng được làm sai nha rồi! Ha ha ha,
giai đoạn mới của đời ta sắp bắt đầu…”

“Nói bé thôi.” Lòng đang nóng như lửa đốt, cô đâm ra khó chịu với tiếng
reo hò của kẻ kia, xẵng giọng nói, “Giờ vương gia cắt đặt cho một việc, rất
hợp với công tử.”

“Thật ư? Còn hợp hơn làm sai nha à?”

“Ừm, quật mồ.”

“Quả nhiên người hiểu ta là Quỳ vương.” Gã chẳng buồn hỏi kỹ tình hình,
giơ tay lên búng đánh tách, “Đợi một lát! Ta lấy dụng cụ rồi đến!”

Theo lệ ở Trường An, mỗi khi trời tối sẽ gióng sáu trăm tiếng trống “Đóng
cổng” , hết tiếng cuối cùng thì buông dùi, đóng cổng thành, mãi đến canh
năm ba khắc hôm sau, sau bốn trăm tiếng trống “Mở cổng” , mới mở ra.

Trời càng lúc càng tối, sáu trăm tiếng trống “Đóng cổng” tiếng sau giục giã
tiếng trước. Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần thúc ngựa phi như bay trên phố,
nhắm thẳng hướng cửa Kim Quang.

Gần như vào khoảnh khắc tiếng trống cuối cùng gióng xuống, quan giữ
cổng thành hô lớn, “Đóng cổng! !!” thì hai thớt ngựa của họ lao qua cổng,
men theo dòng kênh chạy thẳng tới vùng đồng hoang ngoài Tây thành.

Phía Tây thành là rừng núi um tùm, Chu Tử Tần thông thạo đường sá, dẫn
cô đi thẳng đến nghĩa trang ngó vào trong, chỉ thấy một ngọn đèn leo lét,
ông lão trông nghĩa địa đã ngủ từ lâu.

Chu Tử Tần đã cởi chiếc áo gấm rườm rà kia ra, chỉ vận quần áo nâu sồng.
Gã rút trong tay áo ra một sợi dây kẽm, khéo léo kéo then rồi tức tốc đẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.