TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 131

“Thực ra tôi muốn hỏi chuyện này, bậu cửa sổ bên cạnh có chốt, hình như
chỉ đẩy khẽ là mở được, sao công tử nhất định phải vào bằng cửa chính?”

“Bậu… bậu cửa sổ ấy hả?” Chu Tử Tần nín lặng, Hoàng Tử Hà đi xa thật
xa, cuối cùng mới nghe thấy tiếng la thảm thiết phía sau, “Ôi giời ơi bản
lĩnh tôi luyện hơn nửa năm! Ai trả lại cho tôi mồ hôi nước mắt khổ luyện
ngày đêm đây!”

Đến dưới ngọn đồi nọ, họ thấy hai chú ngựa buộc ở đó đang thong thả đi
lại.

Chu Tử Tần dắt ngựa đến rừng thông phía Bắc, trông thấy một thửa đất
mới lật, biết ngay là chỗ này, bèn bê chiếc rương đeo trên lưng ngựa trước
lúc lên đường xuống, mở ra lấy cuốc gấp xẻng gấp, ném cho Hoàng Tử Hà
một chiếc.

Cầm chiếc xẻng, Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng không dám tin, “Công tử có cả
cái này ư?” Chuyên nghiệp quá nhỉ!

“Hừm, đừng nhắc nữa, đây cũng nhờ Quỳ vương lấy từ Binh khí ty cho ta
đấy, khi gia phụ phát hiện, ta đã bị đánh suýt chết!” Gã ròng ròng nước
mắt, đoạn moi trong rương ra một nắm tỏi, một miếng gừng và một bình
giấm.

Hoàng Tử Hà cứ ngỡ gã sẽ moi ra nốt một cái bánh bao, nào ngờ gã lại lấy
ra hai tấm vải, giã nát gừng và tỏi, hòa với giấm bóp trong vải rồi đưa cho
cô một tấm, “Bịt vào đi, mùi xác thối lắm.”

Hoàng Tử Hà nhớ ra một chuyện, vội nhắc, “Nghe nói mấy người này đều
chết vì bệnh dịch.”

“Vậy càng phải bịt mũi miệng lại, mau bịt vào đi.” Gã đắc ý nói, “Tuy hơi
khó ngửi, nhưng đây là phương thuốc tổ truyền đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.