TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 137

“Công công đợi một chút.” Chu Tử Tần quay sang lấy một túi lớn trong
rương ra, đưa tới trước mặt cô, “Này, chia cho công công một nửa.”

Ngửi thấy mùi thơm nức, cô cúi xuống nhìn, không khỏi buồn nôn, “Tối
nay chúng ta đi đào thi thể mà công tử còn đem gà nướng theo ư?” Huống
hồ còn đào thi thể đã hỏa táng!

“Ôi chao, ta nào đã ăn cơm tối! Lúc trước lẻn vào bếp lấy giấm với tỏi
gừng, thấy chỉ có cái này tiện mang theo, bèn vơ lá sen gói lại cầm đi. Đầu
bếp nhà ta tay nghề khá lắm đấy!”

Khóe môi Hoàng Tử Hà giần giật, chẳng muốn nói thêm lời nào với kẻ này
nữa.

“Nãy kể đến đâu rồi nhỉ? À, Hoàng Tử Hà ái nữ của Hoàng sứ quân, chính
là người trong lòng ta đấy! Là người trong mộng!”

Hoàng Tử Hà lạnh lùng nói, “Cô ta đứng trước mặt công tử cũng không
nhận ra mà?”

“Sao thế được? Mỗi lần ngang qua bảng truy nã dán trên cổng thành, ta đều
phải dừng lại ngắm một lát, quả là đẹp! Trên cáo thị mà còn đẹp nhường ấy,
mới gọi là mỹ nhân thực sự đúng không?”

Chẳng còn hơi sức đâu đôi co với gã trai này nữa, Hoàng Tử Hà đành lặng
lẽ quay đầu sang phía khác, “Cô ta có tài đức gì mà khiến công tử mến mộ
đến thế?”

“Chuyện này phải kể từ năm năm trước! Bấy giờ ta mười lăm, nàng mười
hai. Thuở ấy ta còn chưa biết sau này muốn làm gì, cứ ngỡ mình cũng sẽ
như các huynh trưởng, không vùi đầu tính toán sổ sách ở bộ Công thì hằng
ngày lại thảo công văn ở Thượng Thư Tỉnh, mọi người đều khen các huynh
trưởng nhà ta vô cùng xuất sắc, nhưng ta không thấy vậy. Đời người đẹp
như thế mà lãng phí phần lớn thời gian trôi nổi bập bềnh trên quan trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.