TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 140

Là một viên ngọc dương chi nhỏ, chỉ bằng móng tay út, chất ngọc trong
suốt. Cô lau sạch máu me và vết bẩn trên đó rồi đưa lên soi dưới trăng,
trông thấy bề mặt khắc một chữ “niệm” nho nhỏ.

Sắc trắng của ngọc dương chi khi đậm khi nhạt dưới trăng, chảy ngang mắt
cô dập dềnh như sóng nước. Nhìn chữ “niệm” trôi nổi trên đó, cô ngây
người ra thật lâu.

Viên ngọc dương chi trắng muốt đặt trước mặt Lý Thư Bạch, y nhìn con
chữ khắc trên đó, song không cầm lên, chỉ hỏi, “Cái gì đây?”

Hoàng Tử Hà đáp, “Vương gia tự cầm lấy mà nhìn chẳng phải sẽ biết ư?”

Lý Thư Bạch vẫn không chạm vào viên ngọc, mà vươn tay nhấc chiếc bình
lưu ly trên bàn, ngắm con cá nhỏ nhởn nhơ tự đắc bơi lượn bên trong,
“Chạm vào cái thứ đấy à? Lỡ như nó lấy từ miệng người chết ra thì sao?”

Hoàng Tử Hà thành thật đáp, “Không phải lấy từ miệng người chết đâu,
đảm bảo!”

Bấy giờ y mới chìa bàn tay tuyệt mỹ ra, dùng ngón cái và ngón trỏ nhón lấy
viên ngọc đưa lên trước mắt ngắm nghía, nhận dạng con chữ trên đó,
“Niệm ư?”

“Là Niệm trong Trần Niệm Nương.” Cô nói.

Y đặt viên ngọc xuống, nghĩ ngợi rồi hỏi, “Ngươi định đưa viên ngọc này
cho Trần Niệm Nương?”

“Vậy nhất định phải tiết lộ cho bà ta cái chết của Phùng Ức Nương. Đến
lúc đó ắt Trần Niệm Nương sẽ sinh chuyện, đánh rắn động cỏ.”

“Ừm, ngươi cứ tạm giữ lấy đi đã.” Y trả lại viên ngọc. Hoàng Tử Hà cầm
mảnh vải vẫn bọc viên ngọc lúc trước, bọc kín nó rồi nhét vào tay áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.