TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 143

Hắn xuất hiện quá đỗi đột ngột, cũng quá đỗi thầm lặng, như thể do chính
cánh chim trắng kia biến thành vậy.

Vương Nhược thoáng khựng lại. Hoàng Tử Hà khẽ nắm lấy tay áo nàng,
trấn an, “Vương công tử và các thị vệ trong phủ đều ở đây, vương phi cứ
yên tâm.”

Vương Nhược “ừm” một tiếng, cùng bước nốt mười bậc thang cuối cùng,
đi thẳng đến cửa hậu điện, nâng nén hương vái lạy vào trong. Hậu điện thờ
Nhiên Đăng Cổ Phật, trước bệ thờ có hoa thơm nến quý, khói xanh lãng
đãng khiến mọi vật trở nên hư ảo.

Vương Nhược quỳ trước bệ thờ, lầm rầm cầu khấn, Hoàng Tử Hà ngoái lại
nhìn kẻ kia, thấy hắn vẫn đứng ngoài cửa, xa xa bên ngoài là núi non biêng
biếc, bầu không ngăn ngắt, hắn cũng vận một bộ áo xanh, như muốn hòa
tan vào cảnh vật, toát lên vẻ phiêu lãng xa xôi.

Như nhận ra Hoàng Tử Hà đang nhìn mình, hắn ngoái lại nhìn cô qua màn
hương khói mịt mờ, khóe miệng đột ngột nhếch lên để lộ một nụ cười.
Đường nét gương mặt vốn bình bình, chỉ là một nam nhân thanh tú thông
thường, song nụ cười lại hết sức ôn hòa ấm áp, toát lên vẻ dịu dàng như
mây gợn trời quang.

Hoàng Tử Hà cúi đầu, coi như đáp lễ hắn, nhân đó nhìn xuống mới phát
hiện tay hắn xách một chiếc lồng chim. Chính là con chim họ vừa trông
thấy, màu trắng như tuyết, đang đậu trong lồng. Chừng như rất hiểu ý
người, vừa thấy cô ngó lại, nó liền kêu ríu ran, nhảy nhót tung tăng vô cùng
hoạt bát.

Vương Nhược cũng đã lễ xong, đứng dậy quay đầu nhìn theo ánh mắt cô,
và trông thấy con chim nhỏ kia.

Trong ngoài đại diện vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ba người bọn họ. Người
kia xách lồng chim, ánh mặt trời chênh chếch ngả về Tây hắt bóng hắn vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.